Thanh Linh cư.
Tư Đồ Minh được người hầu đỡ tới giường, lúc này hắn đang đau đến chết đi sống lại. Vẻ mặt hắn tái nhợt, nhưng cơn đau mạnh nhất cũng đã qua rồi nên vẻ mặt hắn lúc này đã khôi phục được chút thần sắc sáng sủa.
Hắn nhìn ánh sáng trong vắt bên ngoài cửa sổ, ánh mắt cư nhiên mang theo vẻ đau đớn. Nhưng mà khi hắn nhìn thấy một thân ảnh trắng sáng rực, bèn lắc đầu rồi lại thở dài mấy cái.
Là chính hắn nhớ nhung quá mức, thống khồ quá mức nên hiện tại mới xuất hiện ảo giác như vậy sao? Nàng làm sao có thể đến đây tìm hắn được chứ?
Tự cười giễu chính mình, rồi Tư Đồ Minh khẽ chớp mắt.
“Người đâu?”. Hắn cất tiếng gọi đám người hầu ở ngoài cửa, nhưng một hồi lâu sau cũng chẳng thấy ai trả lời hắn cả.
Ngay lúc hắn hoài nghi hết sức, thì bóng liễu của người khiến hắn ngày đêm luôn sống trong mơ mộng tiến vào phòng, mang theo hương thơm thoang thoảng.
Chân Linh đứng ở trước giường, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn Tư Đồ Minh. Có cơn gió thoảng qua, khiến làn váy trắng của nàng khẽ bay, tựa như một đóa sen trắng tinh khiết tràn ra khắp mặt đất. Gương mặt nàng tuyệt vọng, có chút bi thương, nhưng vẫn cứ nhìn hắn mà không nhúc nhích.
Tư Đồ Minh ngạc nhiên ngây ngẩn cả người. Hắn hơi ngẩng đầu lên, muốn đứng dậy mà lúc này trong ngực lại phát ra một cơn đau mạnh mẽ. Cơn đau đánh gục hắn, khiến cho cái đầu nặng chịch của hắn rơi xuống, va mạnh vào đầu giường, phát ra một tiếng động lớn.Chân Linh chấn kinh, trong ngực nàng thấp thoáng một cơn đau. Tư Đồ Minh lúc này thực sự khiến nàng cảm thấy rất đau lòng, là một cơn đau phát ra từ sâu thẳm trong trái tim. Hắn, bất tri bất giác đã đi vào lòng của nàng. Nàng … nàng thực sự yêu hắn rồi …
(Nguyên văn “Bất tri bất giác” = không thể cảm nhận thấy, vô hình. Ý cũng là muốn nói: khống biết từ bao giờ, một cách âm thầm, lặng lẽ, Minh ca đã đi vào lòng Linh tỷ. Đến lúc này đây, Linh tỷ đã phát hiện ra là lòng mình có Minh ca rồi).
Chân Linh vội vàng bước tới, một tay đỡ Tư Đồ Minh dậy, thanh âm như mang theo chút nghẹn ngào, nàng nói “Tư Đồ Minh, chàng sao rồi?”.
(Nguyên văn là “Ngươi”. Ta dùng từ “Chàng” vì ta nghĩ lúc này yêu rồi, còn e ngại gì nữa đâu. Hơn nữa, từ “Chàng” có lẽ là thích hợp).
Lúc Tư Đồ Minh được đỡ dậy, đau đớn trong ngực hắn càng thêm mãnh liệt. Nhưng hắn cố nén lại, ống tay áo che phủ đôi bàn tay nắm chặt đến bật máu, nhưng nếu so với cơn đau trong ngực, cơ hồ, một chút đau cũng chẳng có. Cơn đau trong ngực khiến hắn như đang chết dần.
Hắn khẽ nở nụ cười, gượng mặt tái nhợt vì một nụ cười mà trở nên sáng hơn, tựa như hàng nghìn hàng vạn ánh sáng tập trung vào khuên mặt ấy. Một vầng sáng rực rỡ như ngọc.
Sự khẩn trương lúc này của Chân Linh khiến hắn mừng như điên. Hắn chịu khổ nhiều như thế, chịu đau nhiều như thế, nhưng vào thời khắc này, một chút đau đớn hắn cũng chẳng cảm thấy. Một chút đau đớn cũng chẳng có! Nàng đang chú ý đến hắn, nên dù có chết ngay lúc này hắn cũng thấy thật hạnh phúc mà!
Chân Linh nhìn Tư Đồ Minh cười, tâm nàng càng thêm đau đớn. Tư Đồ Minh thực sự yêu nàng sâu đậm đến thế sao? Chính sự xuất hiện của nàng thôi cũng đã khiến hắn vui mừng đến thế sao?
Hai tay nàng run rẩy, gắt gao ôm Tư Đồ Minh vào lòng nàng. “Tư Đồ Minh, chàng thật là ngốc mà…”.
Tư Đồ Minh chấn động cả người. Tuấn nhan của hắn tràn đầy vẻ hoảng hốt như không thể tin được. Hắn nâng mắt lên nhìn Chân Linh, trong lòng như đang có hàng vạn con ngựa đang hí inh ỏi, đang nhảy khắp nơi, đang ào ạt chạy tới.
Cánh tay hắn muốn chạm vào gương mặt nàng, nhưng mà chỉ vừa giơ tay lên, độc tính trong người hắn lại phát tác một cơn mạnh mẽ. Lúc này đây, một một lần lại càng thêm mạnh mẽ, giống như mang một lưỡi dao sắc bén hướng thẳng tim hắn mà đâm chém thật mạnh, thật nhiều.
“A…”. Một tiếng kêu đau đớn tận tim đang kêu gào trong lòng hắn.
Chân Linh hoàn toàn kinh chấn (chấn động kinh ngạc), nhìn Tư Đổ Minh khổ sở quằn quại trên giường, lòng của nàng tràn lên một nỗi đau chẳng thề dùng từ mà nói. Nàng vốn đã hình dung khi Tư Đồ Minh phát độc sẽ đau đến thề nào, nhưng hiện tại, khi tận mắt chứng kiến lại khiến nàng thấy so với tưởng tượng giản đơn ấy, sự đau đớn của Tư Đồ Mình lúc này là rất sâu. Khiến cho nàng cực kì chấn động…
Hắn rốt cục là đã nhớ lại điều đau đớn nào, mà khiến cho hắn có thể bị độc tra tấn thành ra như vậy chứ?
“Tư Đồ Minh, chàng sao rồi? Chàng nằm xuống đã, để cho chân khí di chuyển thuận lợi…”. Chân Linh hoàn toàn bối rối, không thể tin được là lần đầu tiên nàng nhìn rõ lòng mình lại là trong trường hợp như thế này.
Toàn thân Tư Đồ Minh đau đớn đến run lẩy bẩy, gương mặt tái nhợt lại trở nên xanh tím, khóe miệng có máu đen chảy ra. Hăn cố nén, không hề phát ra tiếng kêu nào, chỉ sợ bộ dáng kinh khủng của hắn hù đọa nàng.
Hắn muốn mở miệng nói hắn không sao, nhưng mà đau đớn như rút hết khí lực của hắn, không cho hắn cơ hội mở miệng nữa rồi.
Chân Linh nắm chặt hay tay, nhìn Tư Đồ Minh như vậy, nàng cứ đi tới đi lui hoài. Tư Đồ Minh ẩn nhẫn thế nào, nàng có thể không biết ư? Hắn chính là sợ nàng kinh hoảng vì bộ dạng của hắn, cho nên mới cắn chặt răng mà khôngkêu thành tiếng.
Nhưng mà chính sự ẫn nhẫn này, chính sự che chở mà Tư Đồ Minh dành cho nàng, lại khiến nàng càng thêm lo sợ. Nàng phát hiện lòng nàng hiện nay đã chẳng còn che giấu gì nữa. Mà nàng hiện tại cũng chẳng muốn che dấu nữa. Nàng muốn thành tâm chờ đợi hắn. Cho dù sau này hắn có bỏ nàng, nàng cũng sẽ đồng ý.
Chân Linh đi qua đi lại, đi tới đi lui, hai mắt nàng tràn đầy nước mắt. Làn nước trong suốt khiến cho tầm mắt nàng bị thu hẹp. Nàng vươn tay, ôm lấy Tư Đồ Minh vào ngực mình. Nước mắt nàng rơi xuống. Lần đầu tiên nàng khóc, lần đầu tiên nàng khóc vì người nàng yêu thương.
“Tư Đồ Minh, chàng nhất định phải kiên cường cứng rắn lên. Nói cho ta biết, chàng đang nhớ đến chuyện gì mà có thể thống khổ đến mức này? Ta muốn chia sẻ cùng chàng, ta nguyện ý cùng chàng vượt qua nỗi đau trong kí ức đó…”. Nàng giấu mặt lòng hắn, nức nở thành tiếng.
Tư Đồ Minh kinh ngạc, chấn động. Bởi vì hơi thở của Chân Linh, bởi vì sự ôm ấp của nàng. Nàng thuộc về hắn rồi sao? Nàng đã yêu hắn rồi sao?Nàng sẽ không đi theo bất kì nam tử nào nữa rồi bỏ hắn mà đi, nàng, có phải chăng nàng đối với hắn là có chút cảm giác?
Thống khổ trong kí ức của Tư Đồ Minh chậm rãi tan dần. Mùi thơm từ người Chân Linh như một làn nước nhẹ nhàng thâm nhập tim hắn, giải phóng trái tim hắn. Bởi vì chính mùi hương thơm ngát này mà hắn kiên cường mạnh mẽ lên. Nàng, thật sự đã đến đây, thật sự đã ở đây…
“Tư Đồ Minh, chàng sao có thể ngốc như vậy? Chàng biết rõ ràng loại độc này sẽ khiến chàng mơ màng sống trong thống khổ, vì sao còn dùng phương thức đó để giải độc cho ta? Mặc dù ta nhớ lại cũng sẽ đau đớn như thế, nhưng so với chàng, ta không thể so sánh được. Tư Đồ Minh, chàng toàn tâm toàn ý che chở cho ta như vậy, yêu thương ta như vậy. Còn ta lại chẳng dám mơ mộng tới tình yêu. Ta không dám thừa nhận với chàng, kì thật cũng vì ta sợ tổn thương. Tư Đồ Minh, thực ra, ta…ta yêu chàng…”. Nàng vẫn nghĩ ba chữ kia sẽ khó mà nói ra, nhưng mà lúc nãy nói ra rồi mới giật mình cảm thấy, tất cả chẳng qua cũng chỉ là cử động của môi thôi mà.
Tư Đồ Minh hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Sự đau đớn trong thân thể hắn vì ba chữ kia mà phai nhạt hoàn toàn. Hắn nhớ lại.
Chân Linh ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc ngờ nghệch của Tư Đồ Minh.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, hai mắt mang theo thâm tình chân thành. “Tư Đồ Minh, TA, YÊU, CHÀNG!”. Nói xong, nàng cúi người xuống, hôn lên đôi môi tái nhợt của Tư Đồ Minh.