Trong tâm Niếp Minh Liệt cảm thấy có một cỗ đau xót trào lên, lệ nóng cứ thế mà chảy ra.
“Chủ tử, người làm sao vậy?”. Hắn quỳ bên cạnh Tư Đồ Minh, lo lắng nói.
Tư Đồ Minh cắn răng, nâng đầu, yếu ớt nhìn Niếp Minh Liệt. “Liệt, ta không sao. Chuyện Thất Tinh lâu đã bố trí tốt chưa?”.
Niếp Minh Liệt kiềm những giọt nước mắt của mình lại, đáp bằng giọng kiên quyết: “Chủ tử, bắt đầu từ mai trở đi, Thất Tinh lâu xem như chưa từng tồn tại trên đời này. Ngày mai, thuộc hạ cũng sẽ đem bằng chứng phạm tội vừa thu thập được của Chân Hậu Đôn giao lại cho Nam Cung Thần. Sau ba ngày, thuộc hạ nhất định sẽ khiến cho hai người Chân Hậu Đôn và Nam Cung Thần tự chém giết lẫn nhau”.
“Tốt lắm! Ngươi đi trước đi, chuyện ta trúng độc đừng nói cho nàng biết, được chứ?”.
“Vâng, thưa chủ tử”. Niếp Minh Liệt chần chừ một chút, sau mới trả lời.
Sau khi hắn lui ra ngoài, một tiếng kêu thống khổ lại vang lên lần nữa. Niếp Minh Liệt dừng bước chân, thống khổ quay đầu lại nhìn một cái, rồi sau đó mới quay người đi tiếp.
Kịch độc trong người Tư Đồ Minh như đang muốn xé xác hắn, hắn cảm thấy mơ mơ màng màng như kẻ say. Ý thức bắt đầu mất dần. Ánh mắt mang một mảnh hoảng hốt. Dần dần, hắn đau đến mức hai mắt tối sầm lại. Sau đó, hắn như rơi vào màn đêm vô tận…
Trên một chiếc giường nhỏ, Chân Linh sau khi trải qua một cơn váng vất kinh khủng, thần thái bắt đầu quay lại. Nàng hơi động đậy mi mắt, sau đó, khi nàng mở mắt thì thấy mình đang ở trong một căn phòng trang nhã nhưng xa lạ. Còn chính bản thân nàng, lúc này đang nằm trên một chiếc giường nhỏ.Nàng sửng sốt. Sau đó, theo bản năng là muốn bật dậy. Nhưng lúc làm thế, nàng mới phát hiện ra bản thân mình suy yếu vô lực, thân thể như bị nghiền nát, cả người không có chút sức nào.
Nàng bị làm sao thế này?
Đầu óc nàng hoạt động suy nghĩ rất nhanh. Nàng nhớ lúc nàng đang ở Phượng Tê cư, đã bị một đám Hắc y nhân ám sát, cuối cùng, nàng đã bị trúng độc. Sau đó thì không biết gì nữa.
Đúng rồi, là Tư Đồ Minh. Nàng nhớ rõ, lúc trước khi nàng bất tỉnh đã được Tư Đồ Minh ôm lấy.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi!”. Trong lúc Chân Linh đang tập trung suy nghĩ, hai nha đầu bên cạnh mới chậm chạp nói rất nhẹ nhàng.
Chân Linh ngẩng đầu nhìn hai nha đầu, đạm thanh hỏi: “Nơi này là đâu thế? Tư Đồ Minh đâu?”. Vừa lúc nãy, nang tập trung suy nghĩ quá nên không phát hiện ra trong phòng còn có người khác đang đứng.
Hai nha đầu kia đã trải qua dạy dỗ rất nghiêm khắc, nên khi không có chủ tử phân phó các nàng tuyệt đối không nói chuyện về chủ tử. Cho nên lúc này, các nàng trả lời Chân Linh bằng sự trầm mặc.
Chân Linh thấy hai nha đầu kia không để ý tới nàng, nên xoay người bước xuống giường, hướng về phía cửa mà bước.
Lúc này đã gần trưa, ánh sáng mỏng manh đang chiếu vào phòng, một mảnh sáng trong.
Chân Linh vừa bước tới cửa, thấy Niếp Minh Liệt một thân hắc y đang tiến vào, hai người đối mặt nhìn nhau một cái. Vẻ mặt Niếp Minh Liệt đầy rối rắm, hắn thản nhiên cất tiếng: “Chân Linh cô nương, chất độc trên người ngươi cừa mới được giải, không nên hoạt động nhiều. Biệt viện này không thường có người đến, ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi ba ngày đi. Ba ngày sau muốn rời đi cũng được!”.
Niếp Minh Liệt muốn giữ nàng ở đây ba ngày, bởi vì hắn sợ nếu nàng rời khỏi đây, lỡ lại lọt vào tay bọn ám sát Hắc y nhân thì không ổn. Nàng tuy là lợi hại, nhưng lỡ có phục kích hoặc bị gài bẫy, bất kể là chuyện gì đi nữa, nếu xảy ra, chỉ sợ chủ tử…
Thần sắc Chân Linh thản nhiên, nàng trả lời: “Niếp công tử, không cần phải như vậy đâu! Ta ra ngoài đã lâu rồi, nếu không trở về, chỉ sợ nha đầu nhà ta lo lắng lắm”.
“Chân Linh cô nương, ngươi vì sao phải vội vả như vậy chứ? Chẳng lẽ ngươi không tự hỏi xem vì sao ngươi lại bị mang đến chỗ này? Vì cái gì mà ngươi không hỏi xem ngươi bị trúng độc gì? Vì cái gì ngươi không hỏi xem ai đã giải độc cho ngươi?”. Bởi vì tính mạng Tư Đồ Minh đang bị lâm nguy, Niếp Minh Liệt chỉ thấy rất đau lòng, không có chút lo nghĩ nào, chút hối hận nào về cái giá phải trả, nên khi hắn nói với Chân Linh những lời này, đã mang theo vài phần giận dữ.
Chân Linh ngừng bước chân, kinh ngạc nhìn Niếp Minh Liệt đang phẫn nộ. Ở trong ấn tượng của nàng, Niếp Minh Liệt chỉ mang vẻ diêm dúa lẳng lơ, lúc nào cũng chỉ một bộ dạng đó, cho nên lúc này đây khi hắn đang tức giận, lại khiến nàng kinh ngạc sửng sốt vô cùng. Rốt cục là đã có chuyện gì xảy đến?
“Niếp công tử, ngươi không phải là đang muốn nói cho ta biết chuyện gì đấy chứ?” Lúc này, đầu óc nàng mơ mơ hồ hồ, có chút ngắt quãng. Kể từ thời điểm đó, Tư Đồ Minh luôn luôn ở cạnh bên nàng, vì sao lúc này lại không như vậy?
Chẳng lẽ…?
Trong kí ức của Chân Linh hiện lên đoạn kí ức bị mất. Là hình ảnh hai người loã thể ngồi trong thùng tắm, Tư Đồ Minh dùng nội lực mà trị độc cho nàng. Thời điểm đó, tê dại đau đớn trong cơ thể nàng giảm dần, sau đó không còn đau nữa. Nhưng cũng bởi vì vậy mà nàng mới mê man.
Nàng trong lòng như mơ hồ đoán ra được chuyện gì, liền trở nên kích động. Liền nói với Hắc y Niếp Minh Liệt: “Niếp Minh Liệt, Tư Đồ Minh – hắn không phải là mang độc trên người ta chuyển qua người hắn đấy chứ? Hắn hiện tại đang ở đâu?”.
Niếp Minh Liệt nhìn Chân Linh kích động, đáy lòng không biết là nên buồn bã hay nên than thở nữa. Chủ tử muốn hắn gạt Chân Linh, nhưng hắn lại vì chút giận dữ của mình mà làm cho Chân Linh thông minh đại khái đoán ra được tất cả mọi chuyện. Xem ra, không cần phải cố giấu diếm làm gì nữa rồi.
Niếp Minh Liệt hất tay Chân Linh ra, cố gắng bình tâm trở lại, rồi hắn giương giọng lên nói: “Chân Linh, ngươi biết ngươi trúng độc gì sao?”.
Chân Linh nhìn hắn, lắc đầu.
“Ngươi trúng hai loại độc. Loại thứ nhất là Mị độc kinh khủng nhất thiên hạ - Phệ Cốt sương. Còn một loại mị độc khác thì khiến ngươi chỉ sống trong mơ mơ màng màng, tên gọi là Túy sinh mộng tử. Nó khiến cho người trúng độc cứ sống trong những kí ức đau khổ nhất. Sau đó, nếu ngươi chịu không nổi, sẽ thổ huyết mà chết. Chủ nhân vì cứu ngươi đã đem tất cả độc trong người ngươi chuyển qua người hắn. Mị độc thì không đáng nói, vì nó chỉ có tác dụng với cơ thể nữ tử, còn với cơ thể nam tử thì không có tác dụng gì. Nhưng với Túy sinh mộng tử thì khác, nó khiến cho chủ tử thống khổ vô cùng, ngươi biết chứ? Trước khi ta rời khỏi người, chủ tử đã vô cùng đau đớn, khiến ta kinh hoảng vô cùng. Chủ tử luôn luôn kiên cường lãnh đạm của ta, lúc này bị độc giày vò thống khổ vô cùng. Hắn trở nên như thế nào, chắc ta không cần nói thì người cũng biết, đúng chứ? Chân Linh, chủ nhân một mình đeo nỗi thống khổ trên lưng như thế, đơn giản chỉ vì hắn yêu ngươi. Hắn đối với ngươi chính là yêu, là người ngươi chẳng thể tưởng tượng nổi. Chủ tử xa cách trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ có vì ngươi mới khiến hắn giống như còn sống, giống con người có hỉ nộ ái ố. Chân Linh, ta hi vọng ngươi có thể ở bên cạnh chủ tử. Hắn, vì yêu nên rất khổ…”.
Niếp Minh Liệt nói tới đây, vẻ mặt hết sức thống khổ. Trước khi đến đây, hắn cũng chẳng biết Tư Đồ Minh trúng độc gì, nhưng vừa rồi hỏi những người làm trong viện, kết hợp trước sau cùng với suy ngẫm cẩn thận mới nghĩ ra được.
Chân Linh nghe lời Niếp Minh Liệt nói xong, đại não thoáng chốc hoảng hốt, xong lại trống rỗng. Tư Đồ Minh, hắn…
Thân thể nàng lướt đi thật nhanh, ngang qua Niếp Minh Liệt, đi thẳng ra phía ngoài. Tư Đồ Minh, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì hết, nhất định phải chờ ta…
Niếp Minh Liệt nhìn bóng dáng thống khổ bi thương của Chân Linh chạy đi thì biết nàng đối với Tư Đồ Minh cũng không phải là không có cảm tình. Hắn than một tiếng! Đúng là hai người bất bình thường. Một kẻ thì rõ ràng là yêu đến tận xương tủy, mà lại dè dặt cẩn thận từng li từng tí. Một người thì rõ ràng là có cảm tình, mà lại cố tình xem nhẹ, xen như không. Quả nhiên, thứ phức tạp nhất trên đời này chính là tình cảm mà.
Hắn hướng về phía bóng dáng đang chạy đi của Chân Linh mà hét to một tiếng. “Chân Linh, chỗ chủ tử đang ở Thanh Linh cư đó”.