Sâu trong nhà, Cục Than chạy ra hành lang sủa mấy tiếng.
Gần đó nhất, nhà nào có nuôi chó, lập tức cũng nổi lên giọng chó sủa.
Tiếp đến, những chú chó lân cận đều bị ảnh hưởng.
Tuy là nhà cửa cách xa nhau nhưng chó sủa thật vang, tai chó thính, mấy chú chó nhận ra âm thanh của đồng loại sẽ đáp trả, như là thói quen bảo vệ địa bàn của mình.
Chưa tới một phút, trong thôn đâu đâu cũng nghe chó sủa, con người nghe còn bị đinh tai khó chịu, tình đoàn kết vô hạn.
Gió giật mạnh như sắp nổi lên giông, lúc này không những Lý An Đăng, tất cả đều nghe được một trận áp lực đè lên lồng ngực.
Có đám khói nhàn nhạt bay là là trên mặt đất một khoảng.
Đến khi khói dần kéo đến hướng nhà lão Đinh, tụ tập lại, đám khói trở nên dày đặc hơn, có một màu đen xì như khói khi đốt dầu hoả tiết ra.
Khói từng mảng kết lại, chu vi to lớn, chiều cao còn nhỉnh hơn mái nhà lão Đinh, một đám khói khổng lồ.
Khói không chân đang di chuyển, một cơn bão khói sắp ập đến căn nhà gỗ.
Từ trong đám khói đen, xuất hiện hai hố sáng như hai con mắt.
Tiểu Mai tái mặt, sớm bị nỗi sợ đẩy ngồi xuống nền nhà, ánh mắt trân trân nhìn đến đám khói khủng bố.
Lê Yến Xuân không đến mức như vậy, cho dù sợ, chỉ cảm thấy một chút thôi.
Thấy những hình ảnh ma quỷ dần có sự miễn dịch, hơn nữa đám khói này không có gì đáng sợ.
Cô nghĩ đứng sau Lý An Đăng sẽ an toàn.
Cô đi với hắn, thấy cương thi, bạch cốt tinh, cả đầu quỷ bay lượn cũng từng nếm mùi qua rồi.
Đám khói này chẳng thấm vào đâu cả.
Quỷ đói U Minh xoay đầu nhìn quanh, thật ra là chuyển hướng đám khói qua lại, đưa hai đốm sao sáng mà nhìn.
Nó không quan tâm đến nhà lão Đinh, lúc nhìn qua đám người Lý An Đăng khiến tất cả sởn gai ốc.
Đúng như Lý An Đăng nói, nó không nhìn họ nhiều lắm, nó chỉ tìm đến nhóc Cẩu thôi.
Nhưng hình như cả nhà lão Đinh nó không xác định được vị trí.
Lê Yến Xuân kéo kéo áo Lý An Đăng, nói nhỏ.
"Nó không thấy sao?"
Hắn đưa ngón tay lên miệng ra hiệu, Lê Yến Xuân bụm miệng không dám nói.
Họ đang ở gần quỷ đói U Minh, nó cũng biết nghe.
Hắn vòng ra sau lưng cô, dùng bàn tay che khuất con mắt bên trái của cô.
Cô dùng mắt phải nhìn, mở to mắt kinh ngạc.
Cô đã thấy, nhà của lão Đinh...!Biến mất.
Trước mắt chỉ là bãi đất trống thôi, làm sao có chuyện như vậy.
Lý An Đăng buông tay xuống, nếu dùng cả mắt trái nhìn thì mọi thứ bình thường, ngôi nhà vẫn ở đấy.
Ẩn Gia Pháp là như thế, pháp trận này không dùng đánh nhau mà dùng lẩn tránh sự nguy hiểm.
Kẻ địch đến đây sẽ không thấy nhà ở đâu hết, người bên trong nhà sẽ an toàn.
Chỉ cần gia chủ giữ vững tư thế như Lý An Đăng sắp xếp, hắn nghĩ lão Đinh cũng rất có nghị lực.
Lê Yến Xuân có nhã hứng, che mắt phải, dùng mắt trái nhìn thì xuất hiện nhà lão Đinh.
Sau đó cô thay đổi, che mắt trái, lấy mắt phải nhìn, ngôi nhà biến mất trong một nốt nhạc.
Sau một hồi tìm kiếm vẫn không thấy con mồi, quỷ đói U Minh mọc thêm cái miệng bên dưới hai con mắt, nhe ra hàm răng nhọn như con cá mập gào thét.
Một cái miệng to như ô cửa sổ, tiếng gào thét như tiếng sấm đánh ầm ầm.
Tức khắc đám người Lý An Đăng kinh hoảng, Cục Than liền chui vào nhà trốn.
Tiếng sủa quanh thôn như gặp khắc tinh, tắt.
Quỷ đói U Minh dường như rất tức giận, cặp mắt trở nên đỏ ngầu.
Sau đó nó quay thân thể bằng khói lại, quái phong một lần nữa nổi lên.
Nó rời đi, phía sau bụi bặm tung bay.
Lý An Đăng lấy lọ sứ trắng, mở nút vải đỏ phía trên.
Thiên Bảo đầu to mặc yếm đỏ phóng ra ngoài, đáp xuống trong tư thế em bé đang bò.
"Lần theo dấu vết, không cần phải đánh nhau!" Lý An Đăng ra lệnh.
Thiên Bảo bò nhanh như bay đuổi theo quỷ đói U Minh, cả hai đi về xa rồi mất hút.
Lý An Đăng nhìn theo, hắn chỉ muốn biết kẻ nào đã triệu hồi quỷ đói U Minh lên nhân gian.
Đương nhiên không ngoại trừ Hoàng Vân và Hoàng Diệp, chúng ở quanh quẩn trong núi, lại muốn gieo tai hoạ, khả năng rất cao.
Hắn đem chuông vàng ra lắc hai cái.
Nhìn đến nhà lão Đinh thì không có phản ứng gì.
Không cần nhập tâm diễn xuất đến như thế, còn tưởng lão dọn nhà đi thật.
Bác Năm nói.
"Hay kêu lão ra thử xem!"
Dù sao quỷ đói U Minh đã đi rồi, Lý An Đăng trực tiếp xông vào nhà lão, đẩy cánh cửa vào trong.
May quá, lão Đinh vẫn còn.
Lão cầm hai tấm lệnh bài gỗ, tư thế hiên ngang của ban đầu, đứng lặng như tờ, cơ hồ một cọng tóc còn không nhúng nhích.
Nhưng ánh mắt lão nhìn Lý An Đăng cầu cứu, lão ngỡ quỷ đói U Minh chưa đi, thiết tha cầu cứu.
Hắn nhìn cạnh lão, dưới đất, một con rắn đen nằm khoanh mình.
Rắn tuy nhỏ nhưng đen không chút tạp sắc, khiến cho người ta run sợ.
"Là Kiều Nhi?" Hắn lẩm bẩm.
Đám khói đen đâm trúng mấy cái cây, khói tự tách ra xuyên qua hàng cây, sau đó hợp lại thành một.
Tựa như cơn sóng thần trôi dạt vào rừng, không ai có thể ngăn cản.
Thiên Bảo tích cực bò phía sau, mỗi động tác biến đổi thân ảnh đi mấy mét, như đoạn hình ảnh đem đi tua nhanh, mắt trần không thể theo kịp.
Quỷ đói U Minh bay đến một sườn núi, gần đó có một lộ thủng, từ ngoài nhìn vào trong tối đen, có thể là một cái sơn cốc.
Thiên Bảo đến nơi, thấy quỷ đói U Minh bay men theo sườn dốc toàn đất đá, khói thu nhỏ chui vào trong huyệt động.
Thiên Bảo nhún người nhảy lên, cũng theo sát quỷ đói U Minh vào trong.
Bên trong rất tối, đi một đoạn đường thẳng, đến một hang động không lớn lắm.
Phía trên trần có lỗ thủng cho ánh sáng chiếu vào.
Lúc này trong động lại có lão Hoàng Vân và Hoàng Diệp.
Hoàng Diệp lúc này trông rất thảm, thân thể sút đi mấy cân, ở trong hang đương nhiên sinh hoạt không tốt như chốn thành đô.
Nhìn cẩn thận, Hoàng Diệp đã mất đi bàn tay phải.
Lần trước bị nhện độc của Tuyết Tình cắn, nếu không vứt bỏ bàn tay e là đổi lại bằng tính mạng.
Đối với một pháp sư thì bàn tay rất là quan trọng, hành pháp, kết ấn, đa số đều cần hai bàn tay.
Mất một bàn tay cũng như còn nửa cái mạng.
Nhưng cho dù là ai, cổ sư dùng độc mang theo mấy phần hung ác, trúng cổ độc chỉ còn cách trách bản thân không may mắn.
Lựa chọn giữa bàn tay và sinh mệnh, chuyện này không cần phải đắn đo suy nghĩ.
Quỷ đói U Minh sắp về, gió thổi vào trong hang, Hoàng Vân tất biết.
Lão kéo ra khối đá dẹp làm bàn, đốt hai cây nến đỏ hai bên góc.
Hoàng Vân vẫn phải lùi ra xa một chút.
Quỷ đói U Minh tiến đến lão Hoàng Vân.
Lão ngồi trước mặt nó, ngước lên.
Hôm nay cặp mắt nó đỏ ngầu khác thường, lão cũng hơi run, nở nụ cười nói.
"Nay ngươi ăn có no bụng không?"
Sau khi nói, lão mới biết hối hận đã muộn màng.
Lão đang chọc vào nỗi đau của nó.
Quỷ đói U Minh ngoác cái miệng đầy răng, rống lên một tiếng, cúi xuống cắn.
Hoàng Diệp dựa lưng vào tường đá run rẩy.
Trong mắt hắn, Hoàng Vân không thấy đâu nữa, bị quỷ đói U Minh dùng miệng che kín.
Quỷ đói U Minh nhả ra, Hoàng Vân ngồi ngoẹo đầu vào vách hang.
Nó đứng im một chỗ, khói tan dần, thân ảnh nhạt đi, rốt cuộc hoàn toàn biến mất.
Chỉ cần cắn trả được kẻ triệu hồi nó sẽ đi, đương nhiên là về nhà, nơi đó được sinh ra.
Mà nó đã xác định quay về, lần này ăn toàn bộ sinh khí kẻ đó, không cần phải để dành.
Nó đi rồi, Hoàng Diệp mới dám mở miệng.
"Sư, sư huynh!"
Hắn chạy đến lay lão Hoàng Vân.
Lão ta không còn chút hơi thở, hai con mắt mở trừng..