Trăng tròn gọi là Mãn Nguyệt, thời khắc mặt trời cùng mặt trăng đối xứng nhau độ, ánh sáng mặt trời chiếu vào một bán cầu mặt trăng, hiện lên trăng tròn sáng như vậy.
Thời khắc này âm dương giao nhau, trong âm có dương.
Lý An Đăng nằm mơ đúng vào dịp đó, trong lòng liền kỳ quái, biết là có điều không ổn.
Nhưng cả lão sư phụ cà chớn của hắn nói không biết, cứ cho hắn tự suy nghĩ.
Một là hắn đã nhớ về chuyện đó quá, đến khi ngủ lại nằm mơ.
Nhưng tình huống này không hợp lý, trong giấc mơ là thời đại khác, hắn đã nhiều lần hoá thành nhân vật trong giấc mơ cố ý làm khác đi.
Nhưng vào giấc mơ hắn lại quên, kết quả đi theo cốt truyện như cũ.
Hơn nữa một đời người đều mơ cùng câu chuyện như vậy, còn không kỳ quái sao.
Khả năng còn lại như Lê Yến Xuân đề cập, có lẽ hắn đang mơ về kiếp trước.
Nhưng tại sao lại mơ, hắn chính là người đã chết, cô gái kia còn muốn đi theo ám ảnh hắn.
Tùy tiện thả lưng xuống sàn gỗ, hắn nhìn lên trần nhà, nghe tiếng mưa rơi, năm phút sau hắn chìm vào giấc ngủ.
Sáng tinh mơ.
Chiếc lá hứng chịu tàn dư trận mưa phùn, nặng nề trút xuống giọt nước trong vắt.
Cục Than chọc mõm vào Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc khẽ mở mắt, Cục Than nhảy lùi lại tránh khỏi tầm nhìn, trong lòng thích thú.
Tiểu Ngọc lười biếng ngủ, Cục Than lại chọc mõm.
Lần này rút kinh nghiệm, Tiểu Ngọc chợt ngồi dậy, bàn chân trước nhe năm móng vuốt tát vào đầu Cục Than.
Bác Năm ngồi bên thềm, thành lập bàn cờ tướng trước mắt.
Không có ai làm đối thủ, tự mình đánh cờ với chính mình, bất phân thắng bại.
Tiểu Mai ngồi trong góc, hai tay nâng điện thoại lên trời, than thân trách phận.
"Lạ quá, sóng điện thoại còn không có, chán chết!"
Nếu ở đây có sóng điện thoại mới lạ đó!
Lê Yến Xuân ra ngoài cửa, bắt gặp Lý An Đăng đang quay lưng lại tập luyện.
Hắn đang tập...!Thái Cực Quyền, bộ môn yêu thích của bà hàng xóm, trấn thủ công viên hai mươi năm nay.
Cô nhìn hắn thì rất bất ngờ.
Thái Cực Quyền không phải môn võ đánh nhau, chủ yếu đả thông huyết mạch, rèn luyện tính kiên nhẫn, cả người xem còn cảm thấy kiên nhẫn.
Nhưng Lý An Đăng đã thuộc làu nó, thể hiện chiêu thức vô cùng uyển chuyển, sơ ý bẻ cong độ tuổi.
Lê Yến Xuân tựa bên cánh cửa chăm chú nhìn.
Hắn múa thật đẹp, bàn tay nhẹ nhàng đẩy qua bên này, động tác điềm đạm tự nhiên, thư thái thanh nhã, như là lòng bàn tay thu tóm sơn hà vạn dặm.
Trong nhà, Bất U mở ống tre, Kiều Nhi xuất hiện sau lưng anh.
"Cô khoẻ hơn rồi chứ?"
"Tôi rất khoẻ, máu của đại sư còn giúp tôi tu luyện!" Kiều Nhi nói, thấy Bất U gật gù, cô liếc mắt nhìn trái nhìn phải.
"Không khí ở đây rất tốt!"
"Cô có thể đi dạo một chút!"
"Cảm ơn thánh tăng!" Kiều Nhi vui vẻ, hoá thành linh xà bên dưới.
Vừa vặn vách nhà có một khe hở, cô chui đầu trườn qua.
"Nhớ đừng đi lâu quá!" Bất U quay lại, Kiều Nhi đã bốc hơi.
Vẫn ham chơi.
Trưa.
Lão Đinh cắt cỏ, xách về chuồng cho A Ngưu thưởng thức.
Xong xuôi lão quay lại nhà, gần đến giờ hoàng đạo.
Lý An Đăng căn dặn cả gia đình lão Đinh không sờn lòng, đừng ra khỏi nhà.
Cụ bà ngồi kế bên Cẩu ở nhà sau, trực tiếp chăm sóc.
Đáng lý trẻ con vùng núi không cần trông nom như vậy, nhưng hôm nay có chút đặc thù.
Lý An Đăng kéo lão Đinh ra nhà trước.
"Ông có phải...!Chủ nhà không?"
Lão Đinh ngạc nhiên nhìn hắn nhưng vẫn trả lời.
"Tôi là chủ nhà!"
"Tôi muốn xác định rõ hơn thôi!" Lý An Đăng trút nắm đậu đen lên tay lão.
"Bởi vì phải đúng là chủ nhà mới thực hiện được!"
Lão Đinh nhìn nắm đậu đen trên bàn tay.
"Tôi cần làm gì?"
"Ngậm hết trong miệng!"
"Chỉ vậy thôi sao, có cần nhai, nuốt hay gì khác không?"
Lý An Đăng lắc đầu.
Đợi cho lão Đinh hất số đậu vào mồm, hắn nói.
"Không được nhả!"
Lão có chút trợn mắt lên, việc này hơi khó, sau đó lão gật đầu, ý nói tôi sẽ cố gắng.
Đây không phải vì lão, lão làm vì nhóc Cẩu.
Đã có mười một người chết, hôm nay liệu có ngoại lệ?
Lý An Đăng đem ra hai tấm lệnh bài gỗ, nhét vào tay lão Đinh.
Hắn ra hiệu cho lão đứng yên, điều khiển cho hai tay của lão cầm chắc lệnh bài, tay trái một cái, tay phải một cái.
Sau đó hai tay lão đưa ra đằng trước, mặt lệnh bài kiên định nhìn ra cửa.
"Ông yên tâm, bùa chú giúp ông tạm thời không thấy mỏi!" Lý An Đăng tiếp tục căn dặn, bước ra nhà sau.
Hắn vẫn luôn lo xa.
Hắn nói với cụ bà và Cẩu, đặc biệt là Cẩu, không được ra ngoài, mọi thứ đều làm trong nhà, ngay cả...!Đi vệ sinh.
Hắn chỉ nghĩ đến tình huống xấu nhất thôi, kêu hai người cố gắng chịu khổ, thời gian trôi qua rất nhanh.
Hắn tiến lên nhà trước, giao cho lão Đinh ánh mắt động viên, xem như lời căn dặn cuối cùng.
Bước ra ngoài, Lý An Đăng ân cần như vậy đã đủ, dần khép cánh cửa lại.
Bên trong lão Đinh đã hạ quyết tâm, trong bụng thầm nói không được cử động, không được cử động.
Đột nhiên một con rắn đen từ cửa sổ trườn vào.
Lão nghe được, ánh mắt không tự chủ khẽ liếc qua, chân mày giật lên một cái.
Ẩn Gia Pháp chỉ cần sử dụng cho gia đình lão Đinh, Lý An Đăng đã giải thích, mọi người không cần phải lo lắng.
Nguyên nhân quỷ đói U Minh chỉ nhắm vào đúng mục tiêu, ngoài ra có ai khác nó cũng không quan tâm.
Quỷ địa ngục là như thế, muôn vàn cẩn thận, mặc dù chúng rất mạnh.
Lại nói về quỷ nhân gian, có khi linh hồn yếu quá, giữa trời nắng gắt, chạy đến người có dương khí cường đại, trực tiếp hồn xiêu phách tán.
Đôi khi chọc phải người có bùa chú trong người, hay linh thú hộ thân, những lúc hồn xiêu phách tán rất mang tính chất thất bại.
Quỷ hồn ý thức cao hơn, hiện lên vẻ ghê sợ cho người đó yếu đi, mục đích khác là thăm dò có phải dân trong nghề hay không, hoặc có pháp khí hay không.
Ngay cả làm quỷ cũng không thể tùy ý hành động.
Quỷ địa ngục còn hơn vậy, lên nhân gian lạ nước lạ cái, cần nhất là cẩn trọng.
Cho nên chúng không ăn bậy bạ, đến quỷ đói đi ăn cũng kiêng cử, có kiêng có lành mà.
Năm người Lý An Đăng đứng bên hiên nhà khách mà quan sát.
Cảm giác như sắp sửa có màn trình diễn, họ chính là khán giả, bên nhà lão Đinh là sân khấu nha.
Lý An Đăng giao lọ Thanh Phong Lệ cho Lê Yến Xuân.
"Muốn thấy hay không do cô quyết định!"
"Muốn thấy mới đứng đây!" Lê Yến Xuân xịt lọ thuốc lên mắt, truyền tay Tiểu Mai.
Nhưng Tiểu Mai sợ sệt không dám đối diện, Lê Yến Xuân nói.
"Có gì mà sợ? Mọi người đều ở đây!"
Tiểu Mai run run nhận lấy, xịt lên mắt.
Cảm giác những tế bào trong mắt được tập thể hình, mọi thứ đều trông rõ ràng hơn.
Cô bị cận thị loại nhẹ, không ngờ thuốc này hiệu quả như vậy, quên đi cả tác dụng ban đầu.
Thoả thích xịt, sau đó Tiểu Mai giao Thanh Phong Lệ cho bác Năm.
Bác Năm cay đắng nói.
"Ta không cần!"
Tuổi trẻ thời nay, cứ ỷ vào mấy lão già mà xem thường.
Dù sao ta cũng có một phần ba tay nghề.
Tiểu Mai lại đưa cho Bất U.
Anh nhận lấy, đảo trước đảo sau xem xét, xịt lên hai con mắt.
Anh chớp chớp mắt, cảm giác mát lạnh không tệ.
Lý An Đăng quay lại thì hết hồn.
"Trưởng lão, anh xịt nó làm gì?"
"Không phải muốn thấy phải xịt sao?"
"Ặc...!Anh thì không cần!"
Đợi quỷ hơn mười phút trôi qua, không có gì.
Mọi người vừa lơ là, lúc này gió từ đâu thổi đến rất mạnh.
Lý An Đăng đã có cảm giác đó, loại cảm giác lạ lẫm, cả quỷ khí hay yêu khí đều không có, nhưng là tà vật.
Quỷ đói U Minh xuất hiện..