Trên tờ giấy đăng ký nguyện vọng được phát xuống kia, trên mạng có người nói lúc điền chuyên ngành phải điền theo sở thích của mình, nếu không sẽ hối hận cả đời.
Đối với tôi, tôi không thích bất kỳ ngành nào cả, dường như chuyên ngành nào tôi cũng chán ghét, có thể là do tôi chưa hiểu nhiều về các ngành, cũng có thể là vì tôi không có phụ huynh định hướng giúp.
Nói tới việc đăng ký, hẳn tôi phải nghĩ tới thành phố đó, trình độ dạy học, cả mức độ nổi tiếng… nhỉ? Thật là phiền. Chỉ riêng mấy phương diện kia đã có rất nhiều lựa chọn.
Tùy tiện đảo mắt, chọn một con số, sau đó lựa chọn trường học trong nước, rồi tới chọn chuyên ngành, cứ chọn ngành kia là được…
Cứ thế, rất nhanh đã ra kết quả tuyển chọn.
Nhưng nếu lựa chọn thế này, sự rằng rất khó có thể chọn được chung trường đại học với Lục Phàm.
Tôi bất đắc dĩ áp mặt lên trang sách, bắt đầu mặc sức tưởng tượng ngày tháng tự do thời đại học, hẳn lên đó rồi sẽ không ai quản chuyện yêu đương nữa, học sinh có thể “lười biếng” hơn…
Mỗi ngày Lục Phàm đều treo hai chữ học học trên miệng, rõ ràng rất hào hứng với tháng ngày học đại học.
Thế nhưng sau khi tốt nghiệp, chúng tôi còn phải thi đủ loại chứng nhận, hệt như tất cả bài thi trong đời đều diễn ra vào thời gian này.
Mà ngay cả thi đại học xong rồi, vào học đại học vẫn có nhiều cuộc thi mà… Đại khái cuộc sống lý tưởng của Lục Phàm chính là như vậy, thi, ôn tập trước khi thi, rồi lại thi, rồi lại ôn, tuần hoàn qua lại, dường như vĩnh viễn không thể nào buông lỏng, thế nhưng tôi lại hi vọng sau khi thi đại học xong Lục Phàm có thể ở bên cạnh tôi thật nhiều.
Có thể là do tách ra lâu, tuy tôi đã quen với việc chia cách nhưng vẫn khát vọng có thể được hợp lại. Cho dù có xa nhau lâu bao nhiêu, chuyện tôi thích anh ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.
Bất kể là lâu tới cỡ nào, tôi cũng không thể tìm được người giống anh ấy, trải qua những chuyện như tôi và anh ấy đã từng trải qua. Tôi cho rằng dù tôi có thể tìm được người có ngoại hình giống Lục Phàm như đúc, có tính cách giống như đúc, cũng không thể nào thành Lục Phàm trong lòng tôi được.
Tôi không tài nào tưởng tượng nổi nếu không có sự tồn tại của anh ấy, tôi sẽ biến thành người như thế nào? Tôi sẽ sắp đặt cho tương lai của mình ra sao?
Phải chăng Lục Phàm cũng có suy nghĩ và tin tưởng giống tôi? Cho dù anh ấy không nói ra, nhưng tôi vẫn hiểu được. Thật ra tôi rất khổ vì cả ngày phải giả vờ không quen anh ấy, làm kẻ thù của nhau trước mặt người khác. Nhưng tôi tình nguyện làm vậy, bởi vì tôi và Lục Phàm đã thương lượng với nhau trước rồi, cả hai phải nhẫn nhịn vì tương lai.
Chúng tôi không thể gọi nhau, không thể lại gần nhau, ngay cả Trà Đồ và người nhà của Lục Phàm tôi cũng phải vạch rõ ranh giới.
Tôi thật sự không biết phải làm thế nào mới liên lạc với anh ấy được, chúng tôi phải bỏ hết phương thức liên lạc vào thời điểm mấu chốt này.
Nhiều lần bị ép quá mức, gần như mỗi ngày tôi đều tới tòa nhà hoạt động đi qua đi lại, nhưng sau đó không thấy Lục Phàm tới đấy nữa.
Có lần tôi còn cố ý nói cho Lục Phàm chuyện Tiểu Hắc và Tiểu Bạch trong nhà đã sinh ra sáu con mèo con, ba con trắng ba con đen, muốn anh ấy cuối tuần len lén tới chơi.
Ngay cả Trà Đồ hiện tại cũng bắt đầu bỏ tôi lại một mình, đi hẹn hò, thế mà tôi và Lục Phàm còn giẫm chân tại chỗ.
Nếu tôi còn không tìm được cách nào để liên lạc với tên này, cùng lắm thì tôi không thèm quan tâm ước định trước đó nữa, ngoại lệ một lần, đặc biệt tới nhà Lục Phàm thăm hỏi. Chỉ cần có thể được thấy Lục Phàm một lần, thấy một lần thôi tôi sẽ trở về ngay.
Sau khi quyết định xong, tôi không tiếp tục nghĩ tới chuyện viết đơn đăng ký nguyện vọng nữa mà hết sức chăm chú học tập. Nhưng vẫn có những người khác quan tâm tới phiếu nguyện vọng của tôi, ví dụ như thầy Lý Triết chủ nhiệm lớp. Thầy ấy muốn tôi đăng ký trường đại học S nổi tiếng cả nước.
Thật ra tôi biết thầy ấy cũng không quá quan tâm tới tôi, thầy ấy chỉ muốn tôi mang vinh quang về cho nhà trường thôi. Mặc dù trường ấy yêu cầu điểm số rất cao, số lượng tuyển lại thấp, nhưng thầy ấy vẫn muốn tôi đăng ký, có lẽ thầy ấy cho rằng tôi có thực lực đậu vào trường này.
Thầy ấy cũng có đưa ra kiến nghị cho nhiều học sinh khác, không chỉ có mình tôi.
Nhưng khiến tôi để ý không phải chuyện này, mà là chuyện khác.
Một buổi tối nọ, khi tôi và Trà Đồ đang cùng học tập, chiếc điện thoại vẫn luôn im lặng trong túi đột nhiên rung lên, là người mẹ ở nước ngoài xa xôi đột nhiên gọi điện thoại về.
“Dạo này con có khỏe không? Con sắp thi tốt nghiệp trung học rồi đúng không? Con định thi trường nào?”
Thì ra là hỏi tôi chuyện thi đại học.
“Mẹ, con nhớ mẹ lắm, khi nào mẹ mới có thể trở về?”
Bà ấy là người thân nhất của tôi trên đời này, nếu muốn hẳn có thể bớt chút thời gian trở về.
“Tiểu Mộc Thanh, mẹ ở bên này hơi bận, không đi được, nhưng con có thể sang đây một lần. Mẹ đã đích thân chọn giúp con mấy trường đại học rồi.”
Tôi im lặng, muốn xem nhẹ ý kiến của bà ấy. Thì ra bà ấy muốn tôi sang đó học đại học. Nhưng nếu tôi qua đó, Lục Phàm phải làm sao bây giờ?
Trà Đồ đang học tập cũng hơi cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên.
“Chị Tưởng, đừng đi.”
Những người đã đi qua đó, hơn nữa còn có nhà ở bên đó, thường sẽ không trở về. Hẳn em ấy lo lắng tôi qua đó sẽ khó xử, không biết phải đối mặt với người đàn ông kia như thế nào.
Mặc dù tôi lựa chọn tha thứ cho mẹ, nhưng vẫn chưa thể chấp nhận chuyện mẹ lấy người đàn ông khác.
Tuy tôi muốn từ chối, nhưng suy nghĩ một chút, tôi lại cố ý nói ngay trước mặt Trà Đồ: “Mẹ, để con nghĩ thêm đã.”
Sau khi hỏi thăm sơ tình huống của đối phương, chúng tôi đều tự cúp máy.
“Chị Tưởng, chị định đi du học thật sao? Nếu chị đi như vậy, vậy đại ca em phải làm sao bây giờ?”
“Chị đã nói em bao nhiêu lần, bọn chị đã chia tay rồi, đừng nhắc tới anh ấy nữa.”
Dưới tình huống không thể làm trái ước định, tôi cố ý nói vậy trước mặt Trà Đồ, hi vọng có thể dựa vào em ấy để truyền tin tức này tới cho Lục Phàm.
Nếu như anh không lo tuân theo ước hẹn ban đầu, báo danh cùng một trường đại học, nói không chừng em sẽ ra nước ngoài học thật.
“Còn có em mà? Không lẽ chị Tưởng nỡ nhẫn tâm bỏ lại mình em?”
Tôi và Trà Đồ đã ở chung với nhau hơn một năm nay. Nói thật, chúng tôi ở chung rất vui vẻ, cả hai đều hài lòng về đối phương. Tôi vốn phải ở một mình, nhưng hiện tại vì nhờ có Trà Đồ nên tôi không còn cô đơn nữa.
“Chị cũng luyến tiếc, thế nhưng chị càng hi vọng mình có thể được gặp mẹ…”
Thực ra tôi nói lời này không phải thật lòng. So giữa mẹ với Trà Đồ, tôi vẫn thích ở cạnh Trà Đồ hơn. Tuy qua đó có thể được gặp mẹ, nhưng bởi vì mẹ đã có gia đình riêng của mình, cho nên dù tôi có học bên đó cũng chỉ có nước ở trọ lại trường, muốn đi đâu cũng không được, đâu thể ung dung tự tại như bên này.
Thấy tôi khó xử, Trà Đồ lại đổi chủ đề.
“Ôi, cho dù chị có không ra nước ngoài học, sợ rằng em cũng không thể ở chung với chị được nữa.”
“Vậy em Trà hi vọng chị chọn học trường đại học ở thành phố này, tất cả những thành viên khác trong câu lạc bộ Light Novel Thanh Mai cũng học ở đây?”
“Đúng là em nghĩ như vậy thật, hi vọng mọi người có thể ở cùng nhau.”
Em ấy khờ dại nói.
Hiện tại Trà Đồ là hội trưởng đương nhiệm của “câu lạc bộ Light Novel Thanh Mai”. Câu lạc bộ cũng được chuyển tới một phòng học lớn hơn. Cô Liễu Lan vì trẻ tuổi, cho nên sau khi dạy lớp 11 xong lại quay trở về dạy lớp mười. Đôi khi rảnh rỗi cô ấy còn có thể tới chỉ đạo câu lạc bộ một chút.
Tôi vốn tưởng câu lạc bộ sẽ phải phát sầu vì không tuyển được thêm thành viên mới, nhưng không ngờ với tư cách là hội trưởng thượng nhiệm, An Vị Nhiên đã chọn được một hội trưởng kế nhiệm rất tốt cho câu lạc bộ.
Nhưng năm nay, thời gian Trà Đồ tham gia hoạt động đã ít đi, ở bên cạnh tôi nhiều hơn. Bởi vì em ấy cũng đã tới học kỳ hai lớp mười một, gần đây việc học của em ấy cũng bận rộn hẳn.
“Sau khi thi đại học xong mọi người có quay về câu lạc bộ lại không?"
Sinh viên đại học trở về tham gia hoạt động đoàn hội cấp ba sẽ rất được chào đón, bởi các thành viên trong câu lạc bộ hiện tại có thể tới hỏi thăm kinh nghiệm thi, những điều mới lạ ở trường đại học, cả thế giới muôn màu bên ngoài thành phố này.
Tuy bây giờ là xã hội hiện đại, mọi người có thể dùng mạng để giao lưu với nhau, nhưng và gặp mặt vẫn tốt hơn nhiều.
Vì Trà Đồ, tôi sẽ cân nhắc tới chuyện chọn trường đại học tại địa phương.
Nếu tôi rời khỏi thành phố này để học trường đại học khác, đoán chừng em ấy sẽ rất tức giận.
Nhưng tôi cũng nhớ tới mấy ngày trước đây thầy Lý Triết đã đưa cho tôi rất nhiều kiến nghị, thấy ấy cho rằng người tài giỏi như tôi nên thi vào trường đại học hàng đầu. Cho nên vì vinh quang của nhà trường, dù tôi muốn chọn ngành nào cũng được, nhưng nhất định phải đăng ký trường đại học hàng đầu quốc gia.
Đây là ý kiến của giáo viên, còn mẹ thì mong tôi đi du học, như vậy tôi cũng có thể ở gần bà ấy hơn một chút. Ý kiến của Trà Đồ thì là tiếp tục ở lại thành phố này, bởi một số bạn bè và bạn học đều sẽ học ở đây. Mà Lục Phàm thì không quan tâm tới chuyện này lắm.
Trong lúc nhất thời, người không có chủ kiến là tôi đây lâm vào mê mang.
Nếu cân nhắc từ năm phương diện kia, tôi có thể đoán được đại khái vài tên trường đại học có lẽ Lục Phàm sẽ chọn. Tôi không ngừng đảo giấy giới thiệu điền nguyện vọng, tổng hợp từng điểm khác biệt của các trường.
Tôi không tùy tiện lựa chọn, bởi tôi không thể chấp nhận nổi chuyện tôi và Lục Phàm phải học ở hai trường khác nhau. Nếu không, thời đại học tự do sẽ cách chúng tôi cực xa.
Tôi không muốn như vậy.
Vào lúc tôi đang phân vân vô cùng, người mẹ tôi mong chờ lại có thể trở về. Người vốn nên ở nước ngoài xa xôi là bà ấy lại có thể gửi tin nhắn: Mẹ đang ở dưới nhà, xuống mở cửa đi.
Tôi cực kỳ khiếp sợ. Do ước hẹn với Lục Phàm, nên tôi đã thay đổi chìa khóa, khiến chìa của Lục Phàm trở nên vô dụng. Đương nhiên, chìa của mẹ cũng không thể mở cửa được.
Tôi và Trà Đồ cùng ra ngoài đón mẹ.
Chuyện mẹ về nước khiến tôi khiếp sợ không thể nói nên lời.
“Con gái đang phải đối mặt với thời khắc quan trọng nhất, mặc dù mẹ có bận, có vô trách nhiệm tới cỡ nào đi nữa nhưng mẹ cảm thấy mẹ vẫn cần trở về chăm sóc con gái mẹ.”
Bà ấy nói với tôi với vẻ sắp khóc.
“Mẹ!”
Tôi ôm chặt lấy bà ấy, trong lòng như cũng được yên ổn hơn không ít.
Cảm giác mờ mịt khi chọn trường kia cũng như đột nhiên biến mất sạch sẽ.