Bị Lục Phàm ôm vào lòng, tôi an tâm nhắm mắt lại.
Tôi vốn căng thẳng mà lại kỳ vọng với chuyện sắp xảy ra, trái tim trong ngực đập bình bịch. Đại khái đây sẽ là buổi tối khó quên nhất trong cuộc đời tôi.
Lúc này, trọng lực đang đè trên thân thể đột nhiên biến mất, tôi vội vàng mở mắt ra.
kế tiếp, Lục Phàm lại có thể trực tiếp kéo cái chăn ở kế bên lên, tháo ra, sau đó che kín lên người tôi. Còn bản thân anh ấy thì leo tới mép giường, thò hai chân xuống đất. Anh ấy ngó xung quanh, hệt như đang tìm gì đó.
Tìm gì vậy? Nó đang ở ngay trên đầu giường mà? Nơi nổi bật như vậy sao gia hỏa này có thể làm như không tìm thấy?
Lục Phàm tìm thật lâu vẫn không thể tìm được vị trí chính xác. Tôi rất muốn nhắc nhở anh ấy, nhưng lại cảm thấy nữ sinh nhắc nhở nam sinh chuyện này có vẻ như mình hơi vội vã. Tôi cũng rất sợ chuyện này, nhưng đối phương là Lục Phàm, vậy dù là chuyện tôi sợ hãi tới mức nào đi nữa vẫn có thể làm được.
Trong lúc tôi bọc chăn nằm trên giường chờ Lục Phàm, tôi cảm thấy bầu không khí mập mờ và nhiệt độ hơi cao mới vừa tạo ra được đều giảm xuống. Điều này khiến tôi mau chóng ý thức được, dường như Lục Phàm không định tìm bao.
Tôi đã cởi sạch như vậy nằm ở chỗ này, chỉ thiếu điều chủ động xuất kích nhào tới, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ hấp dẫn ư? Dường như gia hỏa này còn đang kéo dài thời gian.
Tôi hơi mất hứng chờ anh ấy tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng anh ấy tìm được một cây bút, còn cả giấy ghi chú mà khách sạn chuẩn bị sẵn để khách gọi món. Anh ấy bật đèn lớn lên, đè lên tủ tivi dùng bút viết vài chữ, sau đó nhét tờ giấy vào tay tôi.
Tôi không thể đoán ra ý của anh ấy, không thể làm gì khác ngoài chuyện nhìn dòng chữ trên tờ giấy kia.
“Giấy cam kết.”
“Nhà trai: Lục Phàm, nhà gái: Tưởng Mộc Thanh.”
“Hôm nay hai bên nam nữ ký thỏa thuận chia tay, nhà trai bảo đảm sau khi thi đại học xong, chỉ cần nhà gái nguyện ý, nhà trai sẽ hợp lại vô điều kiện.”
“Người bảo lãnh: Lục Phàm. Ngày 20 tháng 2 năm 2011.”
Đây là cái quái gì vậy? Chuyện tình cảm lại dùng tờ giấy này để bảo đảm, thật quái đản, cứ như kiểu hai người chúng tôi ở cùng nhau là vì bắt buộc phải hoàn thành khế ước xã hội gì đó vậy.
“Lục Phàm, anh làm gì vậy?”
Tôi rất bất mãn hỏi Lục Phàm.
“Cái kia… Anh sợ em lo lắng, cho nên mới đảm bảo.”
Lục Phàm hơi ngượng ngùng sờ đầu.
“Ý là ngày sau Lục Phàm có thể thay lòng đổi dạ, cho nên phải dựa vào tờ giấy này để bảo đảm?”
Tôi nắm chặt tờ cam kết trong lòng bàn tay, có chút tức giận vặn hỏi.
“Không phải vậy! Nếu như em không cần thì trả lại cho anh.”
Lục Phàm lúng túng muốn vươn tay lấy lại tờ giấy cam kết kia.
“Em vẫn luôn tin tưởng Lục Phàm thật lòng, cho nên sau này Lục Phàm có thể đừng viết mấy thứ khiến em dao động như thế này được không? Anh biết không, trái tim thật lòng là dù không có gì ràng buộc vẫn sẽ thực hiện lời hứa. Chỉ cần Lục Phàm đồng ý với em sẽ vĩnh viễn yêu thích em, không rời bỏ em là được rồi.”
Tôi nghiêm túc nói từng chữ từng câu với Lục Phàm, đồng thời xé toang tờ giấy cam kết trong tay.
“Cho nên anh có đồng ý không?”
Tôi siết chặt chăn nơi ngực, cúi đầu hơi xấu hổ hỏi.
“Anh đồng ý, chỉ cần em nguyện ý.”
“Sao em có thể không nguyện ý được?”
“Vậy đợi sau kỳ thi đại học lại xem kết quả đi.”
Nói xong, Lục Phàm lại đi tắt hết tất cả đèn trong phòng, tiếp đó bò lên giường, chui vào trong ổ chăn chung của chúng tôi.
Trong không gian tối mịt, anh ấy thử dò xét mà vươn tay chạm vào cơ thể tôi, do dự mãi, cuối cùng vẫn ôm tôi vào lòng.
Tôi nhớ được dường như Lục Phàm quên chưa cầm bao, lẽ nào anh ấy muốn trực tiếp tiến vào?
Hơi căng thẳng chờ đợi một hồi, trong lòng tôi suy nghĩ cho dù có phá bầu không khí cũng phải lên tiếng nhắc nhở khi Lục Phàm muốn bắt đầu hành động.
Nhưng hôm nay Lục Phàm cũng không có hành động to gan gì. Mặc dù đang ở nhà nghỉ, nhưng anh ấy vẫn chỉ ôm lấy tôi giống như lúc chúng tôi ở trong phòng ngủ của anh ấy, dùng tư thế thoải mái ấm áp mà ôm tôi vào ngực.
Không lâu sau, bên người truyền tới tiếng thở nhẹ nhàng như đang ngủ, khiến tôi cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Thế nhưng hiếm khi mới có thể ở chung với nhau một đêm, cứ ôm nhau ngủ như bình thường kiểu vậy, không phải là quá lãng phí rồi sao?
Người đã bị anh ấy ôm chặt trong ngực là tôi đây hơi xoay thân thể một chút, mặt đối mặt mà quan sát Lục Phàm ở khoảng cách gần.
Hôm nay đồng ý chia tay, nhưng ngày mai còn cách thời gian thi đại học một chuỗi ngày dài thật dài, dài tới mức tôi không thể tưởng tượng nổi, chỉ có một mình tôi làm sao có thể vượt qua tháng ngày dài như vậy.
Chẳng lẽ sau khi chia tay chúng tôi không thể liên lạc, cũng không thể gặp mặt nhau nữa sao? Vậy nếu tôi nhớ anh ấy thì phải làm sao bây giờ?
“Lục…”
“Sao vậy? Em đừng lộn xộn, muộn lắm rồi đó. Ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai còn phải đi học đấy.”
Lục Phàm bị đánh thức tức giận hừ một tiếng, sau đó lại ôm tôi chặt hơn một chút.
Tôi không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn không lộn xộn nữa.
“Lục Phàm, sau khi chia tay xong chúng ta sẽ thế nào? Lục Phàm sẽ rời khỏi em, đúng không?”
“Sẽ không đâu. Sau khi chia tay chúng ta vẫn là bạn học mà, đúng không? Chỉ có điều chúng ta phải khiến mọi người đều biết chúng ta đã chia tay, hơi ầm ĩ cãi vã gì đấy là chuyện cần phải có.”
“À, vậy phải cãi nhau thế nào?”
Mấy chuyện như diễn kịch, làm trái với suy nghĩ trong lòng mà Lục Phàm nói, tôi hoàn toàn không thể làm được.
“Em chỉ cần ngoan ngoãn đừng nói chuyện, cứ biểu hiện ra vẻ oán phụ giống như lúc nãy là được rồi.”
“Em đâu có oán… Nhưng Lục Phàm… Em sợ…”
Tôi vùi đầu vào ngực Lục Phàm, dán chặt trán lên ngực anh ấy, chỉ vì không muốn anh ấy nhìn thấy vẻ mặt đã sắp khóc của tôi.
“Sao vậy?”
“Nếu như em nhớ Lục Phàm thì phải làm sao bây giờ? Nếu em muốn ở chung với Lục Phàm như lúc này thì phải làm sao đây?”
Nếu giả vờ chia tay, đương nhiên chúng tôi không thể ở chung với nhau như bây giờ được nữa, tôi phải làm sao mới có thể chịu đựng được cảm giác cô độc này? Nếu không có Lục Phàm ở bên, tôi sẽ rất khó chịu.
Bị tôi hỏi như vậy, dường như Lục Phàm cũng không biết phải trả lời ra sao, thật lâu không nói thêm gì.
“Tưởng Mộc Thanh, vậy anh hỏi em, nếu trong lúc chia tay anh nhớ em thì phải làm sao đây? Nếu như anh không ôm em ngủ, anh sẽ luôn cảm thấy thiếu thốn gì đó.”
Nói vậy, Lục Phàm cũng đang bị dày vò giống tôi ư?
“Hay là chúng ta đừng chia tay nữa…”
Tôi muốn rút lui.
“Tưởng Mộc Thanh, nếu em muốn chúng ta có tương lai tốt hơn bên nhau, thì em và anh đều phải cố gắng nhẫn nại một chút, em hiểu không? Lúc phải đưa ra quyết định này anh cũng thấy rất khó chịu, hơn nữa còn khó chịu không kém gì em.”
“Lục…”
“Em ấy, em chỉ biết điên cuồng thích người khác, cũng không biết tình cảm là có thể bắn ngược, em thích anh, anh cũng sẽ thích em giống y như vậy, em vĩnh viễn không bao giờ biết được anh thích em tới cỡ nào.”
Lục Phàm nhẹ nhàng cạ đầu vào đầu tôi, hôn nhẹ lên gương mặt đẫm nước mắt của tôi.
Đúng nha, khi tôi nhớ Lục Phàm, biết Lục Phàm cũng giống vậy, cũng đang nhớ về tôi, đương nhiên trong lòng tôi sẽ không cảm thấy quá khó chịu như trước nữa. Như thế tôi cũng biết được tôi không phải cô độc chịu đựng cảm giác này.
Ai, sao tôi lại nghĩ chuyện này như sinh ly tử biệt vậy? Mỗi ngày tôi vẫn có thể gặp được Lục Phàm mà, chỉ là chúng tôi sẽ vờ như đã chia tay, không còn nói chuyện với nhau nữa thôi.
Nếu tôi vì chuyện này mà khóc lóc, thật chẳng khác gì mấy cô gái không hiểu chuyện.
“Cái kia… Lục Phàm, anh chắc chắn hôm nay bản thân không lên kế hoạch gì khác à?”
Thân là một nam sinh bình thường, chẳng lẽ anh định ôm người chỉ mặc mỗi lớp áo tắm mỏng là em đây ngủ cả đêm sao? Anh làm vậy sẽ khiến lòng tự trọng của phái nữ là em đây bị đả kích nghiêm trọng.
“Kế hoạch cuối cùng là ngủ ở đây hơn 5h cuối cùng.”
“Lục Phàm, anh sẽ không hối hận thật chứ? Sau khi chia tay, mãi tới kỳ thi đại học, sẽ có một đoạn thời gian rất dài rất dài anh không thể ôm em ngủ như thế này được. Hơn nữa, nếu Lục Phàm muốn bảo đảm và vân vân với em, vậy bảo đảm mang tính thực chất mới càng dễ khiến người ta tin phục hơn, đúng không?”
Tôi lại không ngừng ám chỉ anh ấy, hơn nữa còn cố tình dùng thân thể cọ cọ anh ấy, kết quả anh ấy vẫn tỏ vẻ như không có chút hứng thú nào.
"Xin lỗi Tưởng Mộc Thanh, hôm nay sợ rằng anh hữu tâm vô lực, bởi vì hàng dự trữ đã dùng hết rồi, hơn nữa lại thêm một lần vừa nãy, hôm nay anh đã tắm nước lạnh tổng cộng ba bốn lần, thực sự rất lạnh. Hiện tại có thể ôm em thế này anh đã cảm thấy rất hạnh phúc, cũng rất buồn ngủ, anh không có ý muốn làm chuyện gì khác nữa.”
Nói xong, giải thích xong tất cả Lục Phàm lại chôn đầu lên vai tôi, dùng cánh tay dịu dàng đặt trên lưng tôi.
Ôi, từ đầu tới cuối gia hỏa này vẫn luôn định kiên trì với nguyên tắc của mình, trước khi trưởng thành tuyệt đối sẽ không bước lên bật thang kia. Thế mà anh ấy lại làm ra hành vi ám thị rõ ràng như thế, hại tôi kích động vô ích một hồi lâu.
“Vậy… Chúng ta hơi làm mấy chuyện khác người không được ư?”
Tôi không cam lòng mà nhẹ nhàng hôn lên cổ anh ấy, thân thể cũng dựa sát vào.
Lẽ nào lực hấp dẫn của em chỉ có tác dụng trong ba lần tắm nước lạnh thôi sao? Còn cả cái gọi là dự trữ này, nó không phải thứ dùng hết là hết luôn, nó còn có thể khôi phục nguyên vẹn mà.
Nói yêu em thì mau chứng minh cho em xem đi.
Vì vậy, tôi bắt đầu chủ động tiến công, nhưng kết quả nhận được không phải là Lục Phàm hóa thân thành người đàn ông chân chính, đè tôi xuống giường, làm chuyện nên làm khi đi thuê phòng, mà anh ấy nhảy dựng lên, bịt mũi chạy thẳng tới nhà vệ sinh, lại bắt đầu tắm nước lạnh lần nữa.
Sau khi run rẩy đi ra, tôi có nói thế nào Lục Phàm cũng không chịu lên giường nữa, còn nói gì mà anh ấy tình nguyện nằm trên sofa ngủ một đêm.
Bởi tôi sợ Lục Phàm bị cảm lạnh, cho nên không thể làm gì khác hơn là chịu thua. Tôi nói cho anh ấy biết, chỉ cần anh ấy ngoan ngoãn lên giường nằm, tôi bảo đảm sẽ không lộn xộn nữa, cũng sẽ không quấy rầy anh ấy nữa.
Sau khi hai bên thỏa hiệp, tôi lại lần nữa nằm vào trong ngực anh ấy. Lúc này trong lòng tôi cũng không có cảm giác mất mát hay gì, mà là hạnh phúc và an tâm.
Lục Phàm làm như vậy cũng không phải vì anh ấy không định chịu trách nhiệm, mà ngược lại, đây là biểu hiện của một loại chịu trách nhiệm. Anh ấy kiên trì giữ vững nguyên tắc của mình cũng là vì muốn chịu trách nhiệm với tương lai của chúng tôi.
Đối mặt với nam sinh như vậy, tôi còn có gì phải lo lắng thêm nữa?
Hiếm khi thấy anh ấy bất chấp mọi giá mà lập nhiều kế hoạch cho tôi như vậy. Nếu anh ấy đã nói thế, tôi cũng chỉ đành nghe lời anh ấy, để thời gian và kỳ thi đại học chứng minh chân tình của chúng tôi.
Sau chuyện đó, chúng tôi bắt đầu sống theo kế hoạch.
Thân là học sinh và giáo viên trường trung học phổ thông số một thành phố, tất cả mọi người đều biết câu chuyện tình yêu của chúng tôi đã kết thúc bằng “thất bại”.
Nhân vật nam nữ chính vì yêu đương mà khiến thành tích học tập giảm sút, bị giáo viên phê bình dạy dỗ, thậm chí còn bị mời phụ huynh tới trường. Bởi vì đủ loại áp lực, tình yêu thời cấp ba vốn không kiên cố của hai người cũng lập tức đổ nát, hai bên cãi nhau to, từ đó trở thành kẻ thù không bao giờ qua lại với nhau nữa.
Một số học sinh đang động lòng xuân, hoặc thích hóng hớt rối rít biểu thị bản thân không tin tưởng vào tình yêu nữa. Theo thời gian trôi qua, tất cả gần như đã bình tĩnh lại.
Vào học kỳ hai lớp mười một, câu lạc bộ Light Novel Thanh Mai chúng tôi cùng tham gia cũng dần trở thành danh nghĩa. Trên thực tế, ở các lớp chọn, thầy cô đã bắt đầu hệ thống ôn tập thi đại học cho học sinh từ học kỳ hai năm mười một, do đó mọi người không thể không dốc hết sức lực vào chuyện học tập.
Thế nhưng dù việc học có bận rộn hơn nữa, tôi vẫn sẽ dành ra một chút thời gian đi lại trong tòa nhà hoạt động sau khi kết thúc tiết hoạt động đoàn hội.
Tôi đang mong mình có thể vô tình gặp được người nào đó, sau đó lại hàn huyên mấy câu có vẻ khuôn phép khách sáo với người cũng hi vọng có thể vô tình gặp được đối phương giống tôi.
Hôm nay, tôi đã tới trước phòng hoạt động câu lạc bộ.
“Đã lâu không gặp, bạn Lục.”
“Ừm, lâu rồi không gặp, bạn Tưởng.”
“Sắp đăng ký nguyện vọng, cậu định đăng ký vào trường nào?”
“Mình cũng chưa nghĩ ra nữa, nhưng ắt hẳn là Ngành Khoa học Kỹ thuật.”
Nếu là Ngành Khoa học Kỹ thuật, khi thi đại học có thể thi cả khối A hoặc khối C, khối nào cũng được.
“Nếu đã vậy mình sẽ thi khoa văn.”
Chúng tôi cười với nhau một tiếng, sau đó đều tự xoay người rời đi.