Thuần hoá sư yếu nhất bắt đầu hành trình nhặt rác.

chương 03: thầy bói đã biết!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 3: Thầy bói đã biết!

Sáng sớm, không ai đến đánh thức tôi cả. Từ ngày hôm đó đã được vài ngày, tôi đã sớm bỏ cuộc.

Có vẻ chuyện đó đã đến tai anh chị tôi và tôi bị mỉa mai rằng mình đang gây rắc rối cho cha mẹ. Là lỗi của tôi ư? Thôi, cũng chả biết nữa.

Trước tiên, việc mà đứa trẻ 5 tuổi như tôi phải làm là rèn luyện thể lực, tôi nghĩ sức mạnh thể lực là quan trọng nhất trong việc chạy trốn. Ngoài ra, còn phải có kỹ thuật tìm được thứ có thể ăn được trong rừng. Đối với tôi thật khó khăn khi cái gì cũng không thể hỏi ai, nhưng mà thứ phải ghi nhớ là… phải có thể lực!

Tôi nhận ra rằng, muốn có thể lực thì phải chạy. “Tôi” đã nói, thế nên tôi đã lắng nghe thật kỹ.

Sáng nay tôi cũng đã đi tìm hạt nhưng mãi vẫn chưa thấy gì. Tôi dần quen với việc chạy qianh rừng một mình mỗi ngày, tôi cảm thấy sức chịu đựng của mình tăng lên một chút.

…Hoặc có lẽ chỉ là tôi cảm thấy thế.

……

Một luồng khí làm tôi đột nhiên tỉnh lại… Ủa?

Có vẻ vì mệt nên tôi đã ngủ thiếp đi, tôi nhìn sang bên cạnh và chết lặng. Một người phụ nữ trung niên đang ngồi đấy, khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, bà ấy mỉm cười và những nếp nhăn quanh mắt bà ấy sâu hơn. Tôi nhớ nụ cười đó, người này là Thầy bói sống trong làng, luôn nở nụ cười thật dịu dàng và sẵn sàng cho người dân trong làng lời khuyên.

"Xin chào"

"…Vâng ạ, chào bà"

Bà Thầy bói đã nói chuyện với tôi. Gì nhỉ, tôi cảm thấy tim mình như lặng sóng. Những ngày gần đây, người trong làng đã biết hết về chuyện của tôi, sau đó không ai nói chuyện với tôi và tôi bị coi như vô hình.

"Sao thế?"

Thầy bói nhìn vào tôi và bắt đầu nói bằng giọng điềm tĩnh.

"Việc bói toán của ta là tiên tri, vì nó là 1 sao nên chỉ có thể nhìn ở khoảng cách ngắn. Trước đây, ta thấy rằng có chuyện gì đó khiến cháu trở nên tình trạng như hiện giờ, duy chỉ nguyên nhân của nó ta lại không thể thấy được".

"…Ra là vậy"

Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng có vẻ Thầy bói không phải người xấu. Tình trạng của tôi hiện tại… tôi nghĩ ở thế giới này là chuyện khó có thể tránh khỏi. “Tôi” cũng đã nói, ở đâu cũng giống nhau, đều sẽ loại trừ những người không lĩnh hội (skill) được. Tôi có thể hiểu nó một chút, nhưng tôi không thể đồng tình.

"Đây là quà cho cháu"

Một cái túi được đưa cho tôi. Dù bối rối nhưng tôi vẫn nhận lấy nó và nhìn vào trong, tôi nhìn thấy có nhiều thứ bên trong,

"Đây là bản xuống cấp của Túi ma thuật, ta đã bỏ một số thứ vào trong. Kể từ giờ chắc chắn sẽ có nhiều thứ cần thiết cho cháu."

Tôi lật túi lại, thật sự có rất nhiều thứ bên trong. Vài quyển sách về cách nhận biết thực phẩm và các loại thực vật có độc, có vài bình thuốc có màu sắc khác nhau và một con dao nhỏ.

Tôi nhìn Thầy bói.

"Vì bản xuống cấp bị vứt bỏ nên có thể dễ dàng lấy được nó, túi ma thuật hiện tại vì có thể dừng thời gian nên thường phải dùng tiền mới đổi lấy được. Bình thuốc cũng là loại xuống cấp, mặc dù không hiệu quả lắm nhưng bình thuốc thông thường giá khá cao và trẻ em cũng không thể mua được chúng mà. Ta nghĩ rằng để sống một mình thì bản xuống cấp cũng cần thiết."

Tôi nghĩ người này thật tốt bụng, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu bà ấy không làm vậy nhưng bà ấy lại dạy tôi cách sống.

"Cháu cảm ơn rất nhiều ạ".

Truyện Chữ Hay