Chương 02: Sống sót từ hôm nay!
Tôi nên nói gì đây.
Cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi, thật đáng buồn.
Lúc tôi vừa về đến nhà, tôi đã cảm thấy mọi thứ thay đổi. Cha mẹ không nhìn và không nói chuyện với tôi. Mặc dù điều đó thật kỳ lạ nhưng tôi không muốn tin nó.
Nhưng, những suy nghĩ của tôi đều không hề sai, tôi đã hiểu ra rằng tôi đã bị tránh mặt. Đến giờ ăn, tôi xuống phòng ăn thì thấy phần của mình vẫn chưa được chuẩn bị. Mẹ không nhìn tôi, cha thì trừng mắt nhìn tôi, anh chị thì lúng túng.
…Giọng nói ở đâu đó vang lên "Biết ngay là thế mà".
Tôi thở dài và rời khỏi phòng, giờ đây tôi đã hiểu ý của “tôi” khi nói rằng hãy chuẩn bị tinh thần đi. Có vẻ trong nhà này không còn chỗ cho tôi, việc vô sao có ảnh hưởng nhiều đến vậy không?
Giờ thì, tôi nên làm gì đây. Tôi đói và muốn có thức ăn, thật là quá nhiều khó khăn đối với đứa trẻ 5 tuổi.
Tôi rời khỏi nhà và đi vào rừng. Tôi không buồn vì bản thân đã chuẩn bị từ trước cho việc tầm nhìn bị nhoè đi. Chỉ là, tôi bực bội, tôi muốn tin tưởng cha mẹ thêm một chút thôi.
…Nhưng nó vẫn thật buồn bã và cô đơn, nước mắt vẫn rưng rung rơi. Tại sao lại là vô sao… tại sao…
……
Dù có khóc cũng không có ích gì, bụng cũng không tự dưng no, trước tiên phải tìm thứ gì có thể ăn đã.
Hôm nay là lần đầu tiên tôi vào rừng một mình, bằng cách nào đó nó còn đáng sợ hơn khu rừng tôi từng thấy. Có lẽ cũng có có ma vật, làm sao đây… mình muốn quay lại… nhưng mà, đói quá.
Thực phẩm tôi tìm được là loại hạt có hơi to, hơi chua nhưng vẫn ăn được.
"Chua quá!"
Không chỉ một chút mà khá là chua. Những lần ăn trước, nó ngọt hơn chút.
Tôi ngồi xuống gốc cây.
Bắt đầu từ mai phải làm sao đây?
Mặc dù “tôi” đã bảo tôi chuẩn bị cho việc chạy trốn khỏi làng nhưng chạy đi đâu? Tôi còn không thể chiến đấu với ma vật, vậy thì tôi có thể chạy xa khỏi làng được không?
Tôi muốn ở lại ngôi làng này nhưng tôi cảm giác rằng mình không thể. Mọi người có thay đổi giống với cha mẹ không nhỉ?
…Hôm nay vậy là đủ rồi, về nhà và ngủ thôi.
Về nhà, liệu còn chỗ cho mình không?