Editor: Yuu
Ngày hôm sau, Tư Tần đến Tư gia đón Tần Đường đã ngo ngoe động đậy từ sớm. Cậu ta kéo chiếc vali inch của mình, hào hứng bước vào trong thang máy. Tư Giang Hải cùng Tần Gia đứng ở cửa chỉ biết dở khóc dở cười.
Tư Tần chỉ có thể an ủi: “Ba mẹ đừng lo lắng, con sẽ chú ý tới nó. Con trai ở tuổi này có chút nghịch ngợm.”
Tư Giang Hải lắc đầu: “Vẫn là con gái tốt hơn, không phải lo lắng nhiều.”
Tần Gia nắm lấy tay Tư Tần: “Nhiệm vụ chăm sóc Tiểu Đường đành phải giao cho con vậy, mẹ cũng sẽ sắp xếp thời gian đến thăm nó. Chao ôi, con cũng không thể tới thường xuyên được, nếu nghịch ngợm quá thì cũng không được.” Bà ấy cũng thầm lẩm bẩm một câu: “Đúng thật là con gái thì đỡ lo hơn. Thảo nào mấy năm gần đây mẹ thấy anh trai mẹ già nhanh đi như vậy.”
Tư Tần cảm thấy buồn cười, lại an ủi thêm vài câu nữa mới đi tới thang máy. Lúc này Tần Đường đang ấn nút giữ cửa thang máy, cậu ta thò đầu ra thăm dò, thấy Tư Tần bước vào mới buông tay ra.
“Chị.” Tần Đường cười đắc ý: “Chị đi xem nhà rồi đúng không? Thế nào?”
Tư Tần liếc cậu ta một cái: “Đủ cho em ở.”
Nói xong câu này, Tư Tần còn cảnh cáo thêm: “Chủ nhà tuy dễ nói chuyện, nhưng phải biết quý trọng nhà của người ta, đừng gây chuyện gì đó.”
“Em biết rồi, tuyệt đối sẽ không làm chị mất mặt.” Tần Đường vỗ ngực, đáp lại vô cùng dứt khoát.
Tư Tần lái xe chở Tần Đường đến vườn hoa Quân Lâm. Vừa mở cửa ra bước vào nhà liền nhìn thấy Thượng Vân Xuyên đứng dậy khỏi ghế sofa, đi về phía cửa.
Anh đứng đối diện với Tư Tần và Tần Đường, hơi cúi đầu nhìn hai người bọn họ.
Tư Tần đẩy vali vào góc tường, sau đó giới thiệu với Tần Đường:
“Đây là chủ nhà, anh ấy họ Thượng, tên là Thượng Vân Xuyên, lớn hơn chị vài tuổi, em có thể gọi anh ấy là ——”
“Anh Xuyên!” Tần Đường lập tức ngửa cổ kêu to.
Tiếng gọi lớn không chút do dự nào của cậu ta khiến cả Tư Tần và Thượng Vân Xuyên đều sửng sốt. Cụm từ “Anh Thượng Vân Xuyên” cứ như vậy mà mắc kẹt trong cổ họng Tư Tần, cô phải nuốt hai lần mới nuốt xuống được.
Không chờ Tư Tần kịp mở miệng lại, Thượng Vân Xuyên đã mỉm cười, giơ tay lên chào hỏi với cậu ta: “Tiểu Đường phải không? Xin chào.”
Tư Tần liếc anh một cái, sau đó kịp thời quay đầu sang nói thêm với Tần Đường: “Về sau em ở đây phải quy củ vào cho chị, đừng có làm loạn đó.”
Tần Đường ngoan ngoãn gật đầu.
Thượng Vân Xuyên nói: “Không sao đâu, là nhà của chính mình rồi thì cứ bình thường đi, thoải mái một chút.”
Tư Tần quay sang nhìn anh: “Chúng em rất cảm kích vì anh đã cho chúng em thuê chỗ này, sao có thể gây thêm phiền toái cho anh được chứ. Anh cũng đừng có dung túng nó quá, con trai ở độ tuổi này rất dễ nảy sinh tật xấu.”
“Chị à, chị đừng vu oan cho em như vậy chứ? Em hứa sẽ không gây chuyện ở nhà anh Xuyên, được chưa?” Tần Đường bất lực nói.
Thượng Vân Xuyên mím môi yên lặng chờ đợi, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Tư Tần và Tần Đường cãi nhau
Tần Đường vô cùng hào hứng sau khi đi tham quan căn nhà một vòng, những lời hoa mỹ tuôn ra không dứt, điên cuồng nịnh hót chủ nhà, cái gì mà là đấng cứu thế rồi nam thần đẹp trai, giàu có. Tư Tần nghe xong cũng phải rùng mình.
Tần Đường đã có chút quen thuộc với Thượng Vân Xuyên, cũng không biết có phải hợp duyên hay không, từ lúc gặp mặt đã một câu “anh Xuyên”, hai câu “anh Xuyên”, sau khi tâng bốc xong lại bắt đầu hỏi tuổi tác, nghề nghiệp, sở thích của anh. Tư Tần cảm thấy xấu hổ, vài lần muốn ngắt lời nhưng Thượng Vân Xuyên đều nói không sao.
Dường như anh còn rất sẵn lòng trả lời. Tư Tần cũng không còn cách nào khác, chỉ trừng mắt với Tần Đường vài lần. Tần Đường rụt cổ lại sau đó lại bắt đầu trò chuyện với Thượng Vân Xuyên.
Bữa trưa là do Thượng Vân Xuyên nấu. Ban đầu Tư Tần nói không có lý do nào để bắt chủ nhà xuống bếp cả, kết quả Tần Đường lại công kích cô: “Chị, chị cũng đừng khách sáo như vậy. Chị không biết làm, em không biết làm, anh Xuyên đây chính là cứu giúp người bị thương đó.”
Tư Tần lớn tiếng nói: “Không phải thành tích Ngữ Văn của em rất tệ sao? Em có thể đừng dùng thành ngữ lung tung như vậy được không?”
“Thật sự rất tệ sao, lần trước em thi được điểm đó.”
Tư Tần thiếu chút nữa lại muốn đánh cậu ta một trận, cậu ta vội chạy đến phía sau Thượng Vân Xuyên, đáng thương nói: “Anh Xuyên, chị của em sao lại như thế chứ? Mỗi ngày em đều bị bà ý hành hạ.”
Thượng Vân Xuyên bất lực nghiêng đầu nhìn Tần Đường, sau đó lại dời tầm mắt nhìn về phía Tư Tần, nhẹ giọng nói: “Hai người ra phòng khách trước đi, anh sẽ làm xong nhanh thôi.”
Tư Tần kéo Tần Đường ra ngoài phòng khách, ném lên sofa. Tần Đường ôm đầu khóc hu hu: “Chị, chị, em sai rồi, em sai rồi!”
Tư Tần cũng lười để ý đến cậu ta, vừa ngồi xuống liền dò hỏi về chuyện học hành gần đây của cậu ta.
Lúc ăn trưa, Tần Đường vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, không ngừng khen ngợi tài nấu ăn của Thượng Vân Xuyên, còn nói rất hợp với khẩu vị của cậu ta, thật sự là quá hiểu tâm ý của người khác.
Thượng Vân Xuyên nghe xong có chút buồn cười, sau đó lại nhìn thoáng qua Tư Tần.
Đây cũng đều là những món quen thuộc với Tư Tần, cũng có lẽ bởi vì khẩu vị của Tần Đường và Tư Tần khá giống nhau. Lần trước sau khi nấu ăn cho Tư Tần, anh còn cố tình để ý xem cô thích những món nào.
Thật ra Thượng Vân Xuyên định sẽ rời đi trước, nhưng anh thấy Tư Tần không có ý định đuổi mình đi, anh cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đợi đến khi cô chuẩn bị rời đi.
Hai người đường ai nấy đi ở gara. Thượng Vân Xuyên đã đi tới cửa xe rồi, vẫn không nhịn được mà quay lại gọi Tư Tần.
Tư Tần nghe thấy tiếng gọi thì quay lại nhìn anh.
Thượng Vân Xuyên dừng hai giây: “Lần trước xem trang cá nhân của em thì thấy có đăng một đoạn giới thiệu phim.”
Tư Tần nhướng mày, chờ anh nói tiếp.
Anh giữ chặt cửa xe, giọng điệu thăm dò: “Ngày hôm qua mới bắt đầu công chiếu, chắc em cũng chưa đi xem đúng không?”
Tư Tần nhìn anh chằm chằm một lúc rồi lắc đầu.
“Vậy em có muốn mình cùng nhau đi xem không?” Tay Thượng Vân Xuyên bất giác dùng sức một chút: “Anh đã mua vé rồi, ở trung tâm thương mại ngay gần nhà em thôi, tiện thể sau khi xem xong có thể đi ăn tối, em về nhà cũng tiện nữa.”
Tư Tần im lặng, nghiêng đầu nhìn mấy cây cột trong gara, ánh mắt đảo quanh một vòng rồi quay lại nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Thượng Vân Xuyên, nói: “Được.”
Nghe vậy, Thượng Vân Xuyên nhẹ nhàng thở ra. Còn chưa kịp mở miệng, Tư Tần đã hỏi: “Mấy giờ vậy ạ?”
“ giờ rưỡi.”
Cô gật đầu: “Vậy thì vẫn kịp, em về nhà trước, đến lúc đó anh tới đón em nhé.”
Thượng Vân Xuyên ngơ ngác nói “Ừ”, sau đó nhìn Tư Tần lái xe rời khỏi gara.
Thật ra, Tư Tần về nhà cũng không có gì để làm. Cô co người lại trên sofa, nhìn đồng hồ treo trên tường.
Cô muốn dành cho mình một vài giờ.
Cô không lập tức từ chối lời đề nghị đi xem phim của Thượng Vân Xuyên, là bởi vì trong lòng cô lúc đó không hề cự tuyệt, nhưng đồng thời cô cũng có chút bối rối, phân vân không biết có nên đi hay không.
Ý nghĩa của việc xem phim có một chút khác biệt. Cũng giống ngày hôm đó, Thượng Vân Xuyên hỏi cô có muốn đến lễ hội pháo hoa không.
Bây giờ đã là giờ phút. Tư Tần nghĩ, khi đồng hồ chỉ giờ phút, nếu cô không còn mong muốn từ chối mãnh liệt như vậy, thì cô sẽ đi.
Nhưng thực tế là, Tư Tần đã bắt đầu thay quần áo để đi ra ngoài vào lúc giờ phút. Khi cô phản ứng lại, cô đã đứng trước cái gương lớn chọn đồ mất phút.
Tư Tần chán nản ngồi xuống thảm, sau đó lại nằm ngửa trên ghế sofa, nằm đó đến khi Thượng Vân Xuyên gọi tới.
Thượng Vân Xuyên cũng tranh thủ về nhà thay quần áo, anh mặc một bộ quần áo thể thao giản dị màu trắng đen, còn xịt một chút nước hoa mà Quách Trữ khuyên dùng.
Anh thật sự không biết dùng nước hoa là tốt hay xấu nữa, chỉ nghe Quách Trữ đồn thổi, cái gì mà con gái ngửi thấy mùi chắc chắn sẽ thần hồn điên đảo mà nhào vào lòng anh, khiến trái tim anh lập tức rung động.
Mặc dù anh không hy vọng Tư Tần sẽ làm mấy chuyện như là nhào vào lòng anh như vậy, nhưng anh vẫn có chút hy vọng.
Rốt cuộc… Nhỡ đâu có thì sao?
Tư Tần vừa ngồi lên xe đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng đậm ập thẳng vào mặt, nồng đến nỗi thiếu chút nữa cô muốn rời khỏi xe.
Cô nhìn Thượng Vân Xuyên bằng vẻ mặt khó hiểu: “Là mùi nước hoa trên người anh sao?” Cảm giác đây là mùi tỏa ra từ người anh, chứ không phải từ trong xe.
Mặc dù Thượng Vân Xuyên không hiểu được suy nghĩ của Tư Tần, nhưng nghe giọng điệu của cô, anh lập tức có chút bất an, chần chừ gật đầu.
Tư Tần rất tò mò, hỏi: “Anh đã xịt bao nhiêu vậy?”
Thượng Vân Xuyên dừng một chút: “Không nhiều… Lắm.” Xong rồi, phản ứng như này xem ra đã xịt rất nhiều. Bình thường anh cũng không sử dụng nó trên người, chỉ xịt trong xe, có lẽ không kiểm soát được lượng phun ra.
Nhìn thấy Thượng Vân Xuyên có chút cứng ngắc, Tư Tần nhìn anh một lát không thể nhịn cười được, sau đó ngồi xuống ghế phụ, nói: “Đi thôi.”
Bộ phim kịch tính này Tư Tần đã mong chờ từ rất lâu. Nó được chuyển thể từ một vụ án nổi tiếng ở nước ngoài, nhưng xem xong lại cảm thấy có chút thất vọng, tiết tấu đoạn kết không được tốt lắm, có vẻ quá vội vàng, khi bài hát kết thúc vang lên còn khiến người ta phải đặt dấu chấm hỏi.
Thượng Vân Xuyên cầm coca và bỏng ngô hai người bọn họ mua trước giờ chiếu phim đi bên cạnh Tư Tần. Tư Tần không chút biểu cảm mà phàn nàn: “Thật không thể hiểu được. Lúc xem trailer, em còn nghĩ chắc chắn bộ phim này sẽ hay lắm, kết quả vẫn khó có thể biện minh cho nó được, rác rưởi.”
Thượng Vân Xuyên cũng phụ họa theo: “Anh cũng cảm thấy chiều sâu không đủ, rất nhiều chỗ còn quá gượng ép.”
“Ai, thật đáng tiếc, trang phục và đạo cụ tốt như vậy mà.” Tư Tần thở dài.
Thượng Vân Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, kỹ xảo không tồi, bầu không khí xây dựng lên cũng không tồi.”
Sau đó, Tư Tần liền thấy vui vẻ. Cô cảm thấy Thượng Vân Xuyên đã xem khá kỹ, cảm nhận của anh không khác cô là mấy.
Trước đây Lục Ương vẫn luôn thích dẫn cô đi xem phim kinh dị, cô thì lại không thích mấy thứ kinh dị thuần túy như vậy. Lục Ương còn luôn ở bên tai dọa cô sợ hãi, mặc kệ cô có sợ hay không, anh ta đều cưỡng ép ôm cô vào lòng. Sau khi xem xong hỏi anh ta đã nhìn thấy những gì, anh ta chỉ nói rằng anh ta không biết. Vì vậy, Tư Tần thật sự không thích đi xem phim với Lục Ương, nhưng mỗi lần như vậy vẫn nhân nhượng cho tâm tư của anh ta.
Lúc ăn tối, Thượng Vân Xuyên đưa Tư Tần đến nhà hàng Nhật đã đặt bàn trước để ăn thịt nướng Nhật Bản.
Toàn bộ quá trình đều là Thượng Vân Xuyên ngồi nướng, còn Tư Tần chỉ lo ăn không ngừng. Ăn xong, cô có chút ngượng ngùng, bảo anh để cô nướng cho, nhưng Thượng Vân Xuyên chỉ cười nói không cần. Vì vậy, thỉnh thoảng Tư Tần lại gắp một ít đồ nướng đặt vào trong bát của Thượng Vân Xuyên. Thượng Vân Xuyên cũng dành chút thời gian mà ăn vài miếng.
Lúc giờ hơn, Thượng Vân Xuyên đưa cô đến cửa tiểu khu. Trước khi cô xuống xe, anh đã nhét một thứ gì đó vào trong tay cô.
Tư Tần cúi đầu nhìn nó, nghi ngờ mở cái túi giấy mới tinh có chút nặng đó ra. Bên trong là một chậu nụ cúc vàng, chúng được cắm trong một lọ hoa bằng gốm sứ tinh xảo.
Cô nghiêng đầu nhìn Thượng Vân Xuyên.
Ánh mắt của Thượng Vân Xuyên có chút lảng tránh. Anh không nhìn thẳng vào Tư Tần, nhẹ giọng nói: “Lúc sáng anh nhìn thấy nó ở cửa hàng bán hoa trên đường, cảm thấy nó khá đẹp, chắc em sẽ thích nó.”
Tư Tần lại cúi đầu nhìn nó, nhéo lấy mép túi giấy: “Rất thích. Em sẽ nhận nó, cảm ơn anh.”
Lúc này Thượng Vân Xuyên mới nghiêng đầu nhìn cô: “Không có gì.”