Editor: Yuu
Thứ bảy, Tư Tần ngủ đến khi mặt trời lên thiên đỉnh mới tỉnh dậy. Nếu không phải đã hẹn với Thượng Vân Xuyên sẽ đi xem nhà thì có lẽ cô vẫn còn tiếp tục ngủ.
Sau khi tỉnh dậy, cô kết nối lại điện thoại với wifi đã bị ngắt kết nối trước khi đi ngủ, không lâu sau đó, một đống tin nhắn hiện lên. Có của Thượng Vân Xuyên, còn có… Của Lục Ương.
Một tuần nay Lục Ương gửi tin nhắn khá nhiều, thường sẽ gửi cho cô một số hình ảnh phong cảnh Hải Thành, nói cho cô biết hôm nay bọn họ đã dành thời gian đi chơi ở đâu. Thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ gọi điện tới, và những lúc đó thường là lúc Tư Tần hết giờ làm.
Một ngày thứ sáu nào đó, Lục Ương lì lợm bắt Tư Tần phải nói chuyện cùng, giằng co mất nửa tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng cúp điện thoại. Tuy nhiên mấy lần sau đó đều kết thúc chỉ trong vài phút, không chỉ Tư Tần muốn kết thúc, mà Lục Ương dường như cũng có vẻ rất bận. Hai ngày vừa rồi bọn họ chỉ để lại vài câu ngắn ngủi trên Wechat.
Không gặp mặt cũng không nói chuyện điện thoại, Tư Tần nghĩ có lẽ cô thật sự đã quên mất những ngày mà Lục Ương còn lắc lư trước mặt cô mỗi ngày.
Cô nhấp vào cửa sổ trò chuyện với Lục Ương, nhìn thấy bức ảnh một chú mèo con lông trắng mắt xanh, trên sống lưng phủ lông mềm mại của chú mèo con có một bàn tay mảnh khảnh, là tay của Lục Ương.
Lục Ương: [Hình ảnh]
Lục Ương: Đáng yêu không? Đợi đến lúc anh về, chúng ta cũng nuôi một con nhé?
Tư Tần nhìn trong chốc lát, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ảnh chụp con mèo con.
Nếu chưa từng nhìn thấy thì được.
Nếu đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bức ảnh chụp con mèo con này, chắc cô sẽ bật cười vì nó thật sự đáng yêu đúng không?
Thật đáng tiếc khi cô đã nhìn thấy bức ảnh chụp con mèo con này vào đêm qua.
Là Tề Song gửi nó cho cô, một bức ảnh chụp màn hình trang cá nhân của La Thư.
Tề Song là một người rất tinh tế. Khi Lục Ương theo đuổi Tư Tần hồi học đại học, cô ấy đã đi khắp nơi hỏi thăm về Lục Ương, gom góp tất cả những thông tin có thể gom góp được, sau đó chuyển tới Tư Tần. Tư Tần cũng không quá quan tâm, chỉ lắng nghe cô ấy nói.
Tề Song nói có một sinh viên năm nhất khoa Vật Lý theo đuổi Lục Ương, trông cũng khá xinh, nghe nói gia đình rất quyền thế, còn có tin đồn rằng cô ta kém môn chuyên ngành đến nỗi không giống người được tuyển thẳng nhờ huy chương vàng môn Vật Lý. Tư Tần sửng sốt, hỏi tên cô ta. Tề Song khá đắc ý về khả năng thăm dò của mình, nói ra một cái tên: “La Thư.”
Sau đó cô ấy nói một cách bí ẩn: “Tớ còn tìm cách lấy được Wechat của cô ta cơ. Yên tâm đi, tớ sẽ giúp cậu quan sát cô ta, tuyệt đối không cho cô ta có cơ hội.”
Tư Tần im lặng hồi lâu.
Đêm qua, Tề Song đột nhiên gửi một bức ảnh chụp màn hình trang cá nhân, sau đó nói: “Cậu có phát hiện ra vấn đề gì không?”
Tư Tần nhấp vào liền thấy đây là trạng thái mà La Thư vừa đăng lên trang cá nhân cách đây vài phút, dòng chữ trên đó là:
“Cùng anh đi ngắm phong cảnh ngày hè
PS: Giá mà em có thể nuôi một con mèo con.”
Hình ảnh là một con mèo con màu trắng, có một đôi tay đang giữ hai chi trước của con mèo con, đồng hồ trên cổ tay để lộ ra một nửa mặt đồng hồ.
Là đồng hồ của Lục Ương.
Thật ra kể cả không phải là chiếc đồng hồ này đi chăng nữa, Tư Tần cũng có thể nhận ra đôi tay này là của anh ta.
Bởi vì Lục Ương có một hình xăm rất nhỏ trên kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ, chữ “S”, họ của cô. Anh ta đã xăm nó trước khi cô đi du học, Tư Tần có ngăn cản cũng không thể ngăn cản được.
Mà bên dưới bộ lông của con mèo kia chính là chữ “S” thấp thoáng ẩn hiện.
Tề Song chỉ biết chiếc đồng hồ kia là của Lục Ương.
Cô ấy từng có một người bạn trai rất thích sưu tập đồng hồ, anh ta cũng nghiên cứu rất nhiều về các hãng đồng hồ khác nhau, cô ấy yêu một thời gian cũng dần mưa dầm thấm đất. Chiếc đồng hồ này nghe nói là món quà thành niên mà ba mẹ anh ta tặng cho anh ta, rất có giá trị, trên thế giới chỉ có một trăm chiếc. Lục Ương rất thích nó và đeo nó mọi lúc mọi nơi. Bởi vì tạo hình của nó quá đẹp, lúc Tề Song tình cờ nhìn thấy nó, cô ấy đã lén chụp ảnh gửi cho bạn trai của mình ngay lúc đó, bạn trai cô ấy lập tức phổ cập một khóa học cho cô ấy một hồi.
Lúc Tề Song nhìn thấy bức ảnh này, não cô ấy lập tức nổ tung, lại nhìn thấy chính La Thư đã đăng bức ảnh này, cô ấy lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Lại nhớ tới đêm độc thân của mình Tư Tần đã đến một mình, rồi hôm tổ chức hôn lễ Tư Tần đã gửi cho cô một phong bì đỏ lớn, khiến cô ấy không khỏi nghĩ về điều đó.
Vì vậy, cô ấy đã gửi ảnh chụp màn hình cho Tư Tần. Cô ấy không muốn cô chẳng hay biết gì cả.
Phải hơn phút sau, Tư Tần mới trả lời: Con mèo rất dễ thương.
Tề Song: Cậu nhìn lại xem?
Vài phút nữa trôi qua.
Tư Tần: Đại Tề, tớ biết rồi.
Tư Tần: Cảm ơn cậu.
Tề Song nhìn những câu này, đỏ mắt ngồi ở trên giường.
Thật sự Tư Tần không nghĩ tới ngày hôm sau còn có thể nhìn thấy con mèo này một lần nữa.
Cô thong thả gõ trên màn hình.
Tư Tần: Rất đáng yêu.
Cô bỏ ngoài tai câu nói sau đó của Lục Ương.
Anh ta không cần phải hỏi ý kiến của cô. Chờ đến lúc anh ta trở về, anh ta sẽ không bao giờ cần suy xét ý kiến của cô nữa.
Tư Tần dựa vào đầu giường một lúc rồi mới nhấn vào ảnh đại diện của Thượng Vân Xuyên.
Thượng Vân Xuyên đã gửi cho cô mấy cái tin nhắn lúc giờ hơn.
Thượng Vân Xuyên: Em tỉnh chưa?
Thượng Vân Xuyên: Lúc trước em có nói hôm nay sẽ tới xem ngôi nhà ở vườn hoa Quân Lâm đúng không?
Thượng Vân Xuyên: Khoảng mấy giờ vậy?
Tin nhắn đầu tiên được gửi lúc :, tin nhắn cuối cùng được gửi lúc :.
Bây giờ là :.
Tư Tần trả lời: Em vừa mới ngủ dậy, giờ chiều được không ạ? Em ăn trưa trước đã.
Đầu dây bên kia trả lời gần như ngay lập tức.
Thượng Vân Xuyên: Anh cũng chưa ăn gì, em có muốn ăn cùng không?
Tư Tần: Anh cứ ăn trước đi, em cũng không chuẩn bị nhanh như vậy đâu.
Thượng Vân Xuyên: Anh cũng không vội, em cứ từ từ.
Điều này lại nằm ngoài sự nghi ngờ của cô. Tư Tần cười bất lực, đồng ý.
Thượng Vân Xuyên tới đón cô, xe dừng lại ở cửa tiểu khu, lúc cô ngồi vào xe thì đã giờ rưỡi.
Trời khá nóng, hai người bọn họ chọn một nhà hàng kết hợp với quán bán đá bào, chủ yếu là vì Tư Tần nhìn thấy tấm biển quảng cáo đá bào cực lớn dán ở bên ngoài quán. Cô gọi món kem đá bào vị chocolate chanh. Đến lượt Thượng Vân Xuyên chọn món, cô lại thẳng thừng nói: “Anh đừng ăn đá bào, gọi cà phê sữa hay gì đó đi.”
Thượng Vân Xuyên nhìn cô, biết cô quan tâm đến dạ dày của anh, liền mỉm cười chọn một tách cà phê nóng.
Tư Tần ăn rất chậm, sức ăn cũng rất nhỏ, ăn chưa được một phần ba liền buông thìa xuống, cầm cái ly lên tập trung uống nước đá bào. Cô cảm thấy ăn món này vào buổi trưa cũng thật kỳ lạ, mà cô cũng chưa bao giờ ăn món này vào thời điểm này. Ngày thường nếu không phải gọi cơm hộp về công ty thì cũng là ở nhà làm một vài món ăn nhanh có thể nuốt được, đã lâu rồi cô không ăn đá bào.
Thượng Vân Xuyên vừa uống cà phê vừa nhìn cô, thấy tâm trạng cô cũng không quá tệ, liền nói: “Không ăn cơm sao?”
“Không ăn.”
“Chỉ ăn ít như vậy, lát nữa sẽ đói đó.”
Tư Tần xúc một thìa kem bỏ vào trong miệng, ngước mắt lên nhìn anh: “Em không có cảm giác thèm ăn lắm.”
Thượng Vân Xuyên cười: “Thời tiết nóng nên mới như vậy đó. Nhưng em quá gầy rồi, ngày thường cũng nên chú ý một chút.”
Sau khi nghe những lời quen thuộc này, sự hứng thú của Tư Tần đột nhiên giảm xuống rất nhiều. Cô cau mày: “Em không muốn ăn, không được sao?”
Đột nhiên bị mắng khiến Thượng Vân Xuyên có chút bối rối, anh vội vàng thu lại nụ cười, nói: “Được, đương nhiên là được rồi. Đá bào như vậy có đủ không? Có cần anh gọi thêm một cốc nữa cho em không?”
Tư Tần liếc nhìn anh một cái sau đó mặc kệ anh, biểu cảm cũng không được vui vẻ. Cô cầm thìa tiếp tục cạo miếng dừa và đá bỏ vào trong miệng.
Thượng Vân Xuyên từ đó về sau chỉ ăn uống mà không nói gì, không ngừng nghĩ xem mình đã nói sai ở đâu. Chẳng lẽ Tư Tần không thích người khác nói cô gầy sao? Không phải các cô gái đều thích được khen là gầy sao? Chẳng lẽ đây lại là lời đồn đại thôi sao?
Khi Tư Tần đích thân đến xem ngôi nhà trong vườn hoa Quán Lâm của Thượng Vân Xuyên, cô mới biết rằng vị trí của căn nhà này thật sự rất tốt. Tuy rằng chỉ là một căn nhà một phòng ngủ, nhưng nó còn có một thư phòng nhỏ nữa. Diện tích cũng khá rộng, khoảng mét vuông, nội thất đẹp mắt, còn được trang bị cả hệ thống sưởi dưới sàn, đồ đạc cần thiết trong nhà chỉ thiếu rèm, đệm và máy giặt.
Thượng Vân Xuyên mới chỉ đến đây hai lần, cũng không có ấn tượng gì về nó. Bọn họ nhìn một vòng rồi ghi nhớ lại những đồ vật còn thiếu, sau đó đi tới trung tâm thương mại gần đó.
Tần Đường đang nóng lòng muốn dọn ra ngoài, ba Tư và mẹ Tư sau một hồi suy nghĩ cũng đã đồng ý. Tư Tần cũng không muốn chậm trễ rồi ảnh hưởng đến tâm lý của cậu ta, hôm nay liền vội vàng đi mua đồ, để ngày mai cậu ta có thể chuyển tới ở.
Điều quan trọng là cô không lo lắng không thể mở lời với chủ nhà Thượng Vân Xuyên, chắc anh cũng không có ý kiến gì đâu, nên sau khi trải ga giường xong cô mới nói với anh một tiếng.
Thượng Vân Xuyên gật đầu: “Được. Vậy nếu em họ em còn cần cái gì thì em cứ nói cho anh biết.”
Tư Tần đứng lên, phủi lớp bụi có thể không tồn tại trên tay: “Thiếu đồ gì thì bọn em có thể tự mua được, không cần phiền tới chủ nhà đâu.”
“Chuyện này thì phiền toái gì chứ.” Thượng Vân Xuyên đặt gối lên trên sofa trong phòng ngủ, sau đó quay đầu nhìn Tư Tần: “Đây là trách nhiệm của chủ nhà.”
Tư Tần mỉm cười: “Vậy thì được.”
Ngừng một chút, Tư Tần đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng: “Suýt nữa thì quên mất. Tiền thuê nhà là bao nhiêu ạ? Trả một nửa hay cả luôn ạ? Một năm hay sáu tháng?”
Thượng Vân Xuyên suy nghĩ một hồi rồi nói: “Một ngàn, không cần đặt cọc, cũng không cần ký hợp đồng.”
“Một ngàn?” Tư Tần thấy rất khó hiểu: “Nhà ở khu này ba ngàn cũng không thuê được đâu.”
Thượng Vân Xuyên nói: “Dù sao để đó không dùng đến cũng là không dùng đến, để cho em họ em ở đây anh còn thấy yên tâm hơn. Không cần phải để tâm chuyện tiền thuê thế đâu.”
“Như vậy sao được.” Tư Tần bất mãn nói: “Tiền thuê nhà em sẽ trả không thiếu một xu.”
Thượng Vân Xuyên nhìn cô rất nghiêm túc, trong lòng nhất thời cảm thấy phiền muộn.
Anh thực sự không muốn nói rõ ràng với cô như vậy.
Anh trầm ngâm một lát, cuối cùng cứng rắn khẳng định: “Căn nhà là của anh, anh không thể quyết định tiền thuê nhà nhiều hay ít được sao?”
Tư Tần: “…” Cũng có lý.
Sau đó, Thượng Vân Xuyên cúi xuống nhặt cái giẻ lau bàn gần đó lên, không nói gì. Tư Tần nhìn cái gáy của anh, nhất thời không nói nên lời.
Cô suy nghĩ, cuối cùng cái tiện nghi này không thể không chiếm được, hơn nữa người bị chiếm tiện nghi còn cầu cô chiếm tiện nghi nữa. Vì thế, cô tiến lại gần, nghiêng đầu nhìn sắc mặt của anh, nói: “Được rồi, một ngàn thì một ngàn, anh không chê ít là được rồi.”
Thượng Vân Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, sắc mặt cũng đã cải thiện một chút, sau đó tiếp tục cúi đầu dọn dẹp.
Tư Tần bất lực mỉm cười, cũng không biết vì ai nữa.