“nếu không anh không cần tới đây nữa, chạy tới chạy lui rất phiền toái.’’
Trần tiên sinh nhanh mồm nhanh miệng mà nói.(z: hả? Cái gì? Kịch bản không phải như thế? Được rồi làm lại!!)
Trần tiên sinh nhanh mồm nhanh miệng khi thủ trưởng đại nhân sắp sửa rời đi mà bật thốt lên.
Muộn, hắn hối hận rồi.
Thủ trưởng đại nhân có một biệt thự giá trị cao, tại sao muốn vì dạy kèm tiểu tử của mình mà chen chúc tại nơi chật hẹp này? Tự tìm phiền phức sao?
Trần tiên sinh nhìn thủ trưởng của mình buông mắt, trầm mặc vài giây, xoay người ly khai, không nghe thấy những tưởng thần mã không từ chối. Mới vui mừng được nửa giờ giờ thất vọng rồi!!
Tại sao nói là nửa giờ ~?
Bởi vì sau đó thủ trưởng đại nhân mang theo túi công văn, một mặt hăng hái gõ cửa nhà Trần tiên sinh, ngoài cửa chính là năm rương hành lý!!