“ba ba, trường chúng con phải huấn luyện bảy ngày, không thể về nhà được” Tiểu Hổ rất lo lắng cho cha hắn.
Từ sau khi chú Trâu bị đuổi đi, Tiểu Hổ lại càng lo lắng.
Mỗi sáng, ba ba sẽ không cẩn thận mang tương ớt của chú Trâu thích nhất thành sốt cà chua mà ăn đến đỏ cả mặt, sau đó sẽ cay đến mức gọi chú Trâu mang nước, cuối cùng mới phản ứng lại mà vào nhà bếp uống nước, nghĩ lại lúc nãy, hắn sẽ tự nói với mình, sau đó sẽ sững sờ một hồi, tắt ti vi trở về phòng, còn mua rất nhiều âu phục giống nhau, treo ở trong tủ quần ao chỉ nhìn chứ không có mặc.
Tiểu Hổ rất sợ khi hắn đi huấn luyện ba hắn gặp chuyện thì làm sao bây giờ.
“hừm, ba ba biết, ba ba sẽ chú ý an toàn” Trần Bỉnh Nghĩa mỉm cười nói nhưng rõ ràng cũng không để tâm vào.
Tiểu Hổ phủi một hồi miệng “Ba ba, ba không hỏi con có cần chuẩn bị gì không hả?”
Trần Bỉnh Nghĩa vẻ mặt ngớ ngẩn, mở miệng: “A, xin lỗi, trước đây…”
“Trước đây là chú Trâu hỏi trước, đúng không.”
Trần Bỉnh Nghĩa tựa lưng ở sô pha, không nói lời nào.
“Ba ba tại sao đuổi chú Trâu đi?”
“Không phải đuổi, là… Tiểu Hổ không cảm thấy ba người sống như thế có vẻ chật chội hả..” Trần Bỉnh Nghĩa kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng cười.
“Vâng, thực sự hạnh phúc.”
“… Tiểu Hổ, con không hiểu…”
“con là không hiểu!” Tiểu Hổ đánh gãy hắn “Nhưng chú Trâu yêu ba ba, con biết ba ba cũng không chán ghét ở cùng chú Trâu, còn rất vui vẻ, vì lẽ đó con cũng không hiểu yêu thích của ba là như thế nào:
Sự yên tĩnh qua đi, trong phòng âm u vang lên âm thanh của Trần Bỉnh Nghĩa, nặng nề, như là một khúc gỗ đang trôi nổi trên sóng lớn tìm kiếm điểm dừng chân.
“… Tiểu Hổ, con cho ba ba nghĩ một lát… cho ba nghĩ một hồi…”