“Trần Bỉnh Nghĩa! Tại sao muốn từ bỏ chức vụ này?” Du Gia không thể tin mà nhìn vào mặt hắn hỏi.
“tôi cảm thấy tôi không đủ ưu tú, không đủ trình độ để đảm nhận chức vụ này” Trần Bỉnh Nghĩa ôm đống đồ vụn vặt của mình.
“Làm sao có khả năng! Công lao của cậu ở công ty vẫn rõ ràng, ông chủ coi trọng cậu, tại sao muốn đi chứ?’’
Cậu đi rồi, ông chủ làm sao bây giờ?
Hắn mỉm cười, “Sẽ có người so với tôi càng thích hợp chức vụ này.”
Du Gia nhìn hắn xoay người đi, trong lòng phản bác: nhưng không ai so với cậu sẽ thích hợp với ông chủ.
————————
“Ông chủ…” Người của công ty đã sớm tan tầm đi rồi, chỉ có Trâu Bách còn đang trước máy vi tính làm việc.
“Hả?” Cũng không ngẩng đầu lên.
“Trần Bỉnh Nghĩa hắn…”
“đừng nhắc đến hắn.” Trâu Bách đánh gãy lời thư ký định nói.
Du Gia nhìn cái mặt kích đàng sao phản lên hình ảnh trên máy tính. Giật giật môi không nói lời nào, cuối cùng cũng không mang phong thư giao cho hắn.
Lá thư đó đè ép mấy ngày, ông chủ phát hiện Trần Bỉnh Nghĩa mấy ngày nay không ở công ty, Du Gia mới định nói cho hắn..