Năm 2019, dịch Covid chỉ mới mấy ngày ở kỳ nghỉ đông đã bắt đầu lan rộng.
Vũ Hán phong tỏa, trận chiến đầu tiên với bệnh dịch bắt đầu.
Trình Văn Huyên và Ngụy Thi hẹn nhau chơi bóng rổ vào kỳ nghỉ đông, nhưng dịch bệnh lan tràn, tiểu khu cũng bị phong tỏa.
Không cần thiết, không cần ra ngoài.
Bọn họ liên hệ với nhau qua weixin, Trình Văn Huyên gọi video call giảng đề cho Ngụy Thi.
Đây là kỳ nghỉ đông lâu nhất trong lịch sử.
Học online, trọn vẹn 3 tháng.
Chiến đấu với dịch bệnh, khiến Ngụy Thi có cảm giác khang khác.
Khi Trình Văn Huyên đang phụ đạo môn toán cho Ngụy Thi, đột nhiên cô cảm thán: “Đời người không dễ gì, Văn Huyên à.”
Trình Văn Huyên nhớ rồi, ban nãy anh giảng tới câu hỏi phụ thứ 2 của đề toán.
Ngụy Thi hơi thất vọng: “Cậu xem, đời người yếu ớt biết bao, nên phải trân trọng, phải sống thật tốt.”
“Đợi tới khi hết phong tỏa, tớ sẽ làm những chuyện tớ muốn làm.”
Cô cười: “Tớ sẽ ăn món ngon, chơi bóng rổ, đi xem phim, đi gặp người muốn gặp.”
Hôm nay Ngụy Thi đặc biệt xúc động, nhưng Trình Văn Huyên chỉ nhớ câu cuối cô nói.
“Nói không chừng sẽ có ngày xuất hiện thiên tai thảm họa nào đó, nên là chúng ta đều cần dũng cảm hơn chút, đừng bỏ lỡ chuyện mình thích làm, bỏ lỡ người mình thích.”
Cách màn hình điện thoại, Trình Văn Huyên nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: “Đúng, cậu nói không sai.”Ngụy Thi như được cổ vũ cong đuôi vẫy tít mù.
Mà câu sau của Trình Văn Huyên đánh cô về nguyên hình.
“Bạn Ngụy à, đừng đa sầu đa cảm quá, cậu làm câu hỏi phụ thứ hai của đạo hàm đi.”
Tới khi được đến trường bình thường, đó là chuyện giữa tháng tư rồi.
Mấy tháng trời Ngụy Thi không gặp Trình Văn Huyên, cảm thấy anh đã cao lên nhiều.
Cô và Trình Văn Huyên đều đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, cười nhìn nhau.
Ngụy Thi dùng tay đo: “Trình Văn Huyên, cậu cứ như trúc mọc sau mưa ấy, chớp mắt cái mà cao nhiều thế?”
Trình Văn Huyên cười: “Dịch bệnh ở nhà, được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ.”
Ngụy Thi lè lưỡi: “Với tài nấu nướng của mẹ tớ, tớ có khi sụt mất mấy cân.”
“Trình Văn Huyên, đợi mọi thứ hồi phục như trước, tớ, cậu, còn cả Đường Bạch nữa, cùng nhau đi ăn đồ nướng đi!”
Đôi mắt sau khẩu trang của cô như tỏa sáng: “Đến lúc đó, tớ sẽ lấy lại mấy cân thịt đã bị đánh mất.”
Trình Văn Huyên hào phóng nói: “Được, tớ mời các cậu.”
Khi được nghỉ lễ 1/5, ba người thật sự đi tới quán nướng đối diện trường ăn đồ nướng.
Đường Bạch, Ngụy Thi, Trình Văn Huyên, ba người đều học cùng lớp 9, rồi cùng vào Nhất Trung.
Đường Bạch cũng là bạn thân của Ngụy Thi.
Đường Bạch là cô gái có chút nổi loạn, sự phản nghịch của cô ấy xuất hiện ở việc học lệch.
Là kiểu có thể xếp đội sổ môn toán, nhưng mấy môn như ngữ văn, lịch sử, chính trị thì nhắm mắt cũng có thể đứng ở top 10.
Với thành tích lần nào cũng lệch rõ thế này của cô ấy, Nhất Trung cũng có một giai thoại cho cô ấy.
Gọi Đường Bạch là “Cái đinh trong mắt giáo viên tự nhiên, là viên ngọc sáng của thầy cô ban xã hội.”
Đồ nướng rất nhiều, họ ăn rất vui vẻ, Ngụy Thi tính đi lấy lon bia.
Đường Bạch và Trình Văn Huyên đang uống sữa đậu nành và nước ép hoa quả.
Ngụy Thi cụng ly với họ: “Sao hai người lại không uống rượu?”
Đường Bạch cắn xiên thịt dê nướng: “Trình Văn Huyên trả tiền, không được say. Tớ mà uống say thì cậu phải đưa tớ về, cũng không thể say.”
Cuối cùng thì Ngụy Thi uống say thật, nàm bò trên bàn ngủ mất tiêu.
Đường Bạch và Trình Văn Huyên nhìn cô đang ngủ gục trên bàn, không nói gì.
Đường Bạch nói: “Trình Văn Huyên, cậu thích cậu ấy.”
Không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật mang tính khẳng định.
Trình Văn Huyên gật đầu: “Đến cậu cũng nhìn ra, mà cô ấy thì chằng cảm nhận được gì.”
Đường Bạch thở dài: “Tớ biết từ hồi lớp 8 rồi, tiết thể dục nào, cậu cũng giả vờ ngồi nhìn Hứa Đống chơi bóng rổ, thực ra, trong mắt cậu, chỉ có Ngụy Thi.”
Trình Văn Huyên dịu dàng nhìn Ngụy Thi: “Đúng thế, lúc đó, tớ còn không dám nói chuyện với cô ấy.”
Đường Bạch cạn ly với anh: “Đều là người lưu lạc trên thế giới này, gặp nhau rồi cần gì quen nhau.”
Trình Văn Huyên hiểu ý của cô ấy: “Tớ cũng nhìn ra, cậu với Nguyễn Thần, giống tớ với Ngụy Thi.”
Đường Bạch hỏi: “Thế sao cậu không nói với cô ngốc Ngụy Thi này, còn giấu nhiều năm như thế?”
Gió tháng năm đã mang chút hơi nóng.
Trình Văn Huyên nhẹ nhàng nói: “Qua năm nữa là thi đại học rồi, tớ không muốn cậu ấy phân tâm, làm lỡ dở một cô gái tốt như thế.”
“Cô ấy không hiểu chuyện, tớ phải hiểu.”
Mũi Đường Bạch hơi cay cay.
Lúc này, dường như trên thế giới dường như thật sự có sự đồng cảm sâu sắc.
“Cậu thì sao?” Trình Văn Huyên hỏi ngược lại: “Sao cậu không nói với Nguyễn Thần?”
Đường Bạch hỏi anh: “Giống cậu thôi, không muốn làm lỡ tiền đồ của người ta, phải hiểu chuyện chứ.”
Hai người im lặng cụng ly với nhau.
“Đường Bạch, cậu đừng nói chuyện này với cô ngốc này nhé, cô ấy sẽ phân tâm.”
“Ờ, Trình Văn Huyên, tớ giữ bí mật giúp cậu.”
Đường Bạch nghĩ một hồi, rồi nói: “Nếu sau này có cơ hội, thì nói với cậu ấy đi, đừng khiến bản thân tiếc nuối.”