Năm 2018, Ngụy Thi có một khoảng thời gian gọi là thủy nghịch hành.
Thành tích bị lùi xuống mấy bậc, thứ 7, chủ nhật còn bị mẹ bắt đi học thêm.
Đó là học kỳ cuối của lớp 9, sắp phải đối diện với kỳ thi vào cấp 3, mẹ đưa ra tối hậu thư cho Ngụy Thi.
Bắt buộc phải vào được Nhất Trung, trường cấp 3 trọng điểm tốt nhất trong thành phố.
Thành tích của Ngụy Thi còn cách vị trí trong trường Nhất Trung hơi xa.
Mùa hè vốn là mùa dễ gây buồn ngủ, lớp học thêm thì không có điều hòa, chỉ có một cái quạt trần.
Hình như quạt trần cũng như cái nóng mùa hè, quay tròn mà chẳng có sức lực gì, toàn khí nóng không.
Ngụy Thi thì đang thời kỳ nổi loạn, thời gian nghỉ trưa lén trốn khỏi lớp học thêm.
Như đoán trước được tình hình, cô cầm cả quả bóng rổ của mình đi.
Gần lớp học thêm là một khu nhà cũ, tuy hơi cũ kỹ, nhưng các thiết bị cũng được coi là chu toàn.
Ví dụ, có một cột bóng rổ cho thanh niên chơi.
Ngụy Thi dồn lực nhảy một cái, quả bóng chuẩn xác thẩy vào rổ.
Lúc này cô mới cười thật tươi, cảm thấy áp lực như núi Ngũ Chỉ đã nhỏ bớt đi rất nhiều.
Có lẽ giáo dục rất công bằng, nhưng nó cũng vô thức giết chết rất nhiều tài năng của trẻ thơ.
Bề ngoài Ngụy Thi là một cô bé ngoan ngoãn, nhưng thực ra cô càng khát vọng bản thân được tự do.
Không phải không muốn học tốt, cô chỉ muốn bố mẹ, thầy cô không áp đặt áp lực học hành thôi.
Cô úp rổ tổng cộng 12 lần, có 10 lần vào rổ.
Trình Văn Huyên mở cửa sổ và chứng kiến toàn bộ cảnh này của cô.
Người con gái anh thích, có nụ cười tỏa nắng rạng rỡ.
Tiếng chim hót trên cây, đều như ấn nút tạm dừng ở khoảnh khắc này.
Âm thanh của cả mùa hè, dường như biến mất, nhường chỗ cho tiếng tim đập sôi nổi của anh.
Dường như Ngụy Thi có linh cảm tương ứng, ôm quả bóng quay người, nhìn lên trên.
Đây là lần đầu tiên trong ký ức của Ngụy Thi, nghiêm túc nhìn thẳng Trình Văn Huyên.
Nếu tua chậm cảnh này còn lần, thì có thể thấy Trình Văn Huyên đang dần nhếch môi cười.
Không chút do dự, anh buông thả lý trí kiểm soát của mình, điều khiển tứ chi mình.Thậm chí anh còn chằng đợi thang máy, mà muốn bay thẳng xuống dưới nhà.
Anh ôm quả bóng rổ trong lòng.
Buổi chiều ngày hôm đó, bầu trời xanh ngắt như trong chuyện cổ tích.
Trùng hợp là đề thi văn cấp 3 của năm đó là “Màu cuối của thanh xuân”, dường như chẳng chút do dự Trình Văn Huyên đã chọn màu xanh lam.
Dưới bầu trời xanh ngát hôm đó, anh đã có lần giao tiếp đầu tiên với Ngụy Thi.
Khoảnh khắc anh xuống tầng nhìn Ngụy Thi đó, anh đã nói câu nói mình đã suy nghĩ lặp đi lặp lại nhiều lần trong đầu khi chạy từ tầng 6 xuống tầng 1.
“Ngụy Thi, cậu tới chơi bóng rổ sao?”
Kiểu thả thính biết rõ còn hỏi, đã lấy hết dũng khí mười mấy năm của anh.
Anh có thể coi là anh hùng thành thạo làm hết mấy đề toán lý hóa.
Nhưng trước mặt cô gái mình thích, lòng gan dạ lại nhỏ xíu như một chú chuột nhắt.
Muốn mở lời, nhưng lại thu móng vuốt về.
Ngụy Thi thấy quả bóng cũng giống bóng của mình, cười nói: “Đúng thế, tớ tới chơi bóng rổ.”
“Nhà cậu ở đây à?”
Trình Văn Huyên đáp: “Ừ.”
Ngụy Thi vắt tóc mái ướt nhẹp ra sau nói: “Tờ chưa từng thấy cậu chơi bóng rổ.”
Cô nghiêng đầu: “Tớ nghĩ cậu là người im lặng đọc sách, không thích để ý người khác.”
Trình Văn Huyên đỏ bừng mặt.
Ngơ ngác vài giây, anh nói: “Tớ biết chơi bóng rổ.”
Anh nâng quả bóng trong tay, đứng vào chỗ ném bóng, một đường cong xinh đẹp hiện ra.
Dường như quả bóng không muốn làm mất mặt anh, ổn định vào rổ.
Khoảnh khắc bóng vào rổ, tâm trạng anh mới ổn định.
Có trời mới biết chỉ động tác đơn giản đó, tên mọt sách như anh đã luyện không biết bao nhiêu lần.
Có lẽ, Hứa Đổng chỉ cần ném nhẹ nhàng cũng vào rổ.
Ngụy Thi nói với anh: “Được đó nha, học bá, tớ tưởng cậu chỉ biết học thôi.”
Anh nhặt bóng về, ngại ngùng đứng tại chỗ.
Ngụy Thi đương nhiên không biết những giằng xé trong lòng anh.
Cô đưa tay đỡ lưng, nói: “Trình Văn Huyên, tớ ngưỡng mộ cậu thật đấy.”
Anh gãi đầu: “Ngưỡng mộ tớ gì chứ?”
Ngụy Thi nhìn anh: “Ngưỡng mộ cậu là học bá, nhẹ nhàng thi thôi cũng vào được lớp trọng điểm của Nhất Trung.”
Ngụy Thi chỉ đầu mình: “Chỗ này của tớ không thông minh như cậu, nên bị mẹ ép tới học thêm đây.”
“Tớ ghét toán.” Cô ngẩng đầu than một cậu, có cảm giác bi tráng.
Trình Văn Huyên nói nhỏ: “Thực ra toán đơn giản mà.”
Ngụy Thi “chẹp” một tiếng: “Nó đương nhiên đơn giản với cậu rồi.”
Trình Văn Huyên nghĩ, nói: “Cậu đợi tớ một lát.”
Anh bỏ quả bóng xuống, xoay người chạy lên tầng.
Lúc quay lại, người đầy mồ hôi.
Anh cầm cuốn vở ghi chép, đưa bằng hai tay cho Ngụy Thi.
Ngụy Thi mở ra, đó là những ghi chép kỹ năng tổng kết và giải toán lý hóa.
Chữ anh thuộc kiểu đẹp so với đám con trai học cùng, không viết ẩu, ngay ngắn và gọn gàng.
Chỗ trọng điểm còn dùng bút dạ quang đánh dấu nữa.
Trình Văn Huyên nói với cô: “Thực ra các bài khi làm tới cuối, suy cho cùng, đều có bước giải và mô phỏng na ná nhau.”
Ngụy Thi lật giở quyển ghi chép, cảm thán nói: “Đúng là cậu, học bá, cuối cùng tớ cũng biết được sao cậu lại học với chơi dễ như thế rồi.”
Như nghĩ tới điều gì đó, Ngụy Thi thắc mắc hỏi anh: “Sổ ghi chép của cậu cứ thế này đưa tớ à?”
Trình Văn Huyên cười, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Ngụy Thi xua tay, chính trực từ chối: “Không được, không thể lấy đồ của cậu thế này được, nói đi, tớ có thể làm gì giúp cậu, tớ nhất định xông pha hết mình.”
Rồi cô bổ sung thêm: “Việc phạm pháp với vi phạm đạo đức thì không được, kiểu như cướp ngân hàng ấy.”
Trình Văn Huyên bị cô chọc cười: “Tớ không cần cậu cướp ngân hàng, nghỉ hè thi cấp 3 xong, cậu dạy tớ chơi bóng rổ nhé.”
Ngụy Thi gật đầu: “Chuyện nhỏ, dù sao chơi bóng rổ cũng là sở thích của tớ.”
Cô cất sổ ghi chép vào ba lô: “Lớp học thêm của tớ sắp vào rồi, tớ tranh thủ lúc nghỉ trưa qua đây chơi, bị cô giáo bắt được nói với mẹ thì toang, tớ về nhà kiểu gì cũng bị bố mẹ song kiếm hợp bích cho coi.”
Cô đạp xe, quay đầu: “Bye bye!”
Trình Văn Huyên gọi tên cô: “Ngụy Thi.”
Cô dừng xe lại.
Khuôn mặt anh ửng đỏ dưới ánh nắng: “Thi cấp 3 cố lên, chúng ta gặp nhau ở Nhất Trung nhé.”
Ngụy Thi nói: “Ừ.”
Năm 2018, có kết quả thi cấp 3, Trình Văn Huyền vượt điểm sàn của Nhất Trung 50 điểm, tuyển thẳng vào lớp Hỏa Tiễn của Nhất Trung.
Như ý trời đã định, Ngụy Thi cũng vào Nhất Trung với số điểm bằng điểm chuẩn.
Mùa hè năm đó, Ngụy Thi thực hiện lời hứa, trở thành người dạy Trình Văn Huyên chơi bóng rổ.
Cô đâu có biết, Trình Văn Huyên không phải thích chơi bóng rổ.
Anh chỉ muốn mượn một cái cớ, ở bên Ngụy Thi.
Không muốn nói đâu nhưng, trình độ chơi bóng rổ của Trình Văn Huyên đúng là không ra sao.
Mà Ngụy Thi là một người rất có kiên nhẫn, tay cầm tay dạy anh chơi bóng cả mùa hè.
Nên khi kết thúc nghỉ hè, trình độ chơi bóng của Trình Văn Huyên đã có tiến bộ vượt bậc.
Sau khi khai giảng tháng 9, Ngụy Thi vào lớp học thường của Nhất Trung, cách lớp Hỏa Tiễn của Trình Văn Huyên một cái hành lang dài.
Thầy cô của họ ở cùng một văn phòng lớn.
Khi hỏi đề thầy cô ở phòng, thường sẽ gặp đối phương.
Ra khỏi văn phòng, hai người cười xã giao với nhau, rồi rẽ sang hai hướng.
Phòng học của bọn họ, ở hai hướng hoàn toàn khác nhau.
Lúc đó Ngụy Thi rất ngốc, không nghĩ tới một chuyện.
Đó là thành tích Trình Văn Huyên tốt như thế, cứ đến gần thi cuối kỳ, lại có nhiều câu hỏi như thế.
Dù anh học tốt, thì, sao lần nào cũng vào hỏi cùng lúc với cô.
Sau này khi cô tỉnh ngộ ra, thì đã quá muộn rồi.
Năm 2018, là giao điểm của Trình Văn Huyên và Ngụy Thi.
Nhưng bọn họ như hai đường thẳng song song.