Sau này Bạc Dạ và Lam Minh rời đi, tiện đường đưa người của phòng công tác rời đi.
Nhất là Bạc Dạ, ánh mắt của anh lúc rời đi khiến Đường Thi cảm thấy vô cùng nặng nề.
Đây là lần đầu tiên cô thấy cảm xúc như vậy trong mắt Bạc Dạ, khác hẳn khí thế áp bách người khác, chỉ toàn là… sự nặng nề, bất lực với hiện thực.
Bây giờ chỉ còn lại Khương Thích và Hàn Nhượng ở bên cạnh Đường Thi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, liên tục hỏi về chuyện của hai người, Khương Thích đều đỏ mặt trả lời.
“Được rồi, tớ biết cậu lo lắng cho tớ, nhưng tớ đã nghĩ kỹ là muốn chung sống với Hàn Nhượng rồi, cậu đừng nghĩ nhiều.” Khương Thích vỗ mu bàn tay Đường Thi: “Gần đây nếu cậu đã hồi phục thì xuất viện đi, bọn tớ đón cậu về nhà, tớ dẫn cậu đi quay ngoại cảnh.”
Đường Thi nở nụ cười: “Đón tớ về nhà không phải là chuyện chính, chủ yếu là muốn đưa tớ đi chụp ngoại cảnh đúng không?”
“Thông minh!” Khương Thích búng tay: “Asuka cần một nữ chính tham dự quay phim, nói là phải lạnh lùng, tớ lập tức nghĩ đến cậu, cho nên nếu cậu đã khỏe mạnh thì chúng ta casting đi!”
“Cậu định cho tớ debut à?” Đường Thi bật cười: “Thôi đi, tớ không muốn debut, đóng mấy video là được.”
“Không, bọn tớ chỉ muốn xoay người một cách ngoạn mục thôi.” Khương Thích nhìn thẳng vào mắt Đường Thi: “Nghe này bảo bối, tớ sẽ không cho cậu debut, cũng sẽ không cho bất cứ kẻ nào quấy rầy đời tư của cậu, chẳng qua là muốn cậu lộ mặt trong buổi quay phim câu chuyện trang bìa, bởi vì chủ đề của câu chuyện lần này…” Khương Thích dừng lại, Đường Thi chờ cô nói tiếp.
“Gọi là…” Cô nhìn gương mặt của bạn thân, gằn từng chữ: “Phượng hoàng niết bàn.”
Đường Thi rung động, sau đó cúi đầu nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu, để tớ suy nghĩ một chút.”
“Tớ cũng sẽ phỏng vấn độc quyền với cậu.” Khương Thích nói tiếp: “Nhân vật tầm cỡ trong giới thời trang, Vưu Kim sẽ ra mặt giúp cậu, sẽ không có người nói xấu chúng ta.
Chúng ta dùng tạp chí thời trang chuyên nghiệp nhất để xả giận giúp cậu.”
Đường Thi rất xúc động: “Đây là chủ đề mà các cậu chuẩn bị cho tớ đúng không?”
Khương Thích mỉm cười, thẳng thắn: “Sao cậu biết? Mọi người đau lòng cậu nên kế hoạch đã làm xong, chỉ chờ cậu ra mặt thôi.
Sợ kêu cậu thì cậu sẽ nghi ngờ nên mới bảo tớ khuyên nhủ cậu.”
“Các cậu hao phí tinh thần thế làm gì?” Đường Thi lau nước mắt, cảm giác khóe mắt ướt sũng: “Tớ không sao.
Trải qua chuyện lần này, tớ đã không còn quan tâm nữa, không sao đâu.”
“Trên thế giới này còn có rất nhiều người bị che mắt, không biết con người cậu.” Khương Thích nhẹ giọng nói: “Đường Thi, cậu là báu vật bị thế giới này lãng quên.”
Cô không nên vô duyên vô cớ gánh vác những thứ đó.
Người thường không thể có đôi mắt và ý chí như Đường Thi, chỉ có cô bị thế tục mài giũa, thương tích đầy mình rồi lại tỏa sáng, trải qua muôn vàn thử thách mới có khí phách như ngày nay.
Hai mươi năm năm qua, cả thế giới nợ cô quá nhiều.
Nhưng cô đã kiến thức ác ý hung ác nhất trên thế giới này mà vẫn có thể chân thành đối xử với người khác.
Khương Thích thương cô, cho nên dùng mọi biện pháp muốn người đời tiếp thụ Đường Thi chân chính.
Một lời xin lỗi sao đủ? Mấy năm mà Đường Thi trả giá, chỉ có hai chữ xin lỗi sao có thể xóa nhòa?
Nói cho những kẻ còn ác ý với cô, đây mới là cô cả nhà họ Đường chân chính.
Mặc dù nhà họ Đường đã suy tàn, ba thành phố lớn Hải Thành, Bạch Thành, Giang Thành có vô số cành vàng lá ngọc, nhưng chỉ có một mình Đường Thi!.