Thấy ánh mắt né tránh của Khương Thích, Đường Thi biết chắc chắn Diệp Kinh Đường lại gây sự với cô ấy.
Cô sờ mặt Khương Thích: “Không sao, bây giờ cậu đã có dũng khí tiến lên, đừng bị Diệp Kinh Đường níu chân.”
“Đứng vậy.” Khương Thích nháy mắt: “Nói cho cậu biết một bí mật, tớ với Hàn Nhượng đã yêu đương.”
Đường Thi cùng mọi người, bao gồm Bạc Dạ và Lam Minh đều sửng sốt, sau đó mọi người cùng hét lên.
“Là sao vậy?”
“Đột nhiên khoe người yêu, mẹ nó!”
“Thật khó tin! Hai người đã yêu đương rồi à!”
“Thế mà không báo cho bọn tôi một tiếng.
Đường Thi không hỏi có phải cậu sẽ tiếp tục giấu diếm không?”
“Chị Thích Thích, chị với anh Hàn Nhượng yêu đương rồi hả?”
Người vui vẻ nhất chính là Đường Duy.
Đôi mắt cậu bé sáng ngời: “Woa, em vui quá!”
Cuối cùng Khương Thích cũng có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh Diệp Kinh Đường mà đến với Hàn Nhượng, quang minh chính đại nắm tay nhau, quang minh chính đại hôn môi, còn có người chăm sóc, tốt biết bao, quả thực là người chồng hoàn hảo!
Đường Thi vui mừng thay cho bạn thân của mình: “Tốt quá.
Sau các cậu không nói với bọn tớ? Chúc phúc cho hai cậu.”
Khương Thích hơi thẹn thùng: “Đêm hôm qua tớ mới đồng ý… Bây giờ còn đang quan sát, hừ hừ, nếu có gì không đúng, tớ sẽ lập tức đi tìm anh chàng khác đẹp trai hơn!”
Hàn Nhượng nhéo mũi Khương Thích: “Nghĩ hay lắm.
Còn có người đẹp trai hơn anh sao?”
Khương Thích chỉ vào Bạc Dạ bên cạnh Đường Duy: “Nè, trước mặt anh có một người đây.
Mặc dù nhân phẩm không được tốt lắm, nhưng khuôn mặt vẫn rất đẹp trai.”
Bị Khương Thích lấy ra so sánh, Bạc Dạ và Hàn Nhượng đưa mắt nhìn nhau, sau đó lặng lẽ dời mắt.
Hàn Nhượng hừ lạnh: “Bạc Dạ à… Anh miễn cưỡng thừa nhận anh ta đẹp trai hơn anh.
Nhưng người đẹp trai hơn anh vẫn là số ít nhé!”
“Xin lỗi, em đã gặp rất nhiều trai đẹp hiếm thấy.” Khương Thích cố ý kích thích Hàn Nhượng: “Cho nên… Anh phải cẩn thận đấy…”
Đường Thi nắm tay Khương Thích: “Vậy thì hôm qua chính là ngày hai người chính thức yêu nhau đúng không? Sau này phải chúc mừng ngày kỷ niệm đấy nhé!”
“Đương nhiên rồi.” Khương Thích bẻ ngón tay: “Tớ nghĩ kỹ rồi, hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh do Diệp Kinh Đường mang lại, tớ sẽ không sợ anh ta nữa.” Bởi vì cô không nợ anh ta, cho nên mời chuyện cũ một chén rượu, dù yêu cũng không quay đầu lại.
Bạc Dạ đứng đó nhìn Khương Thích ôm cánh tay Hàn Nhượng mỉm cười, hoảng hốt nhớ tới vẻ mặt thống khổ của Diệp Kinh Đường ngày đêm say rượu.
Chắc chắn Khương Thích không biết mỗi đêm, Diệp Kinh Đường đều phải sống nhờ rượu.
Nhưng… Dù biết thì đã sao? Muốn đánh tráo khái niệm khiến Khương Thích đau lòng Diệp Kinh Đường sao? Bạc Dạ từng trải qua chuyện Đường Thi, cho nên biết rõ có những tình cảm là do chính họ hủy diệt, không trách được bất cứ kẻ nào.
Diệp Kinh Đường cũng vậy.
Trước kia anh đã từng khuyên anh ta, nhưng… Diệp Kinh Đường không nghe.
Cũng như lúc trước Giang Lăng khuyên Bạc Dạ đừng tiếp tục ép Đường Thi nữa.
Đến nay Đường Thi hờ hững với anh, cũng là do anh tự trồng quả đắng.
Đường Duy vui mừng thay cho Khương Thích, nhưng Bạc Dạ lại im lặng.
Anh sợ hãi, sợ Đường Thi cũng sẽ như Khương Thích, bên cạnh xuất hiện một người đàn ông yêu thương cô nuông chiều cô, vậy thì lúc đó… Anh còn bao nhiêu lần làm lại từ đầu để giành chiến thắng?.