Ánh mắt Quận vương phi mở to chút, khóe miệng nhếch lên chút. Nhưng đợi đến khi nhìn thấy rõ chỗ tay áo Doãn Thiên Lương vén lên, ánh mắt lập tức híp lại, khóe miệng cũng có chút rũ xuống.
“Lương nhi, con cùng Quân Tắc? Các con không phải là ... Không phải là?” Quận vương phi đoán chừng rất kinh ngạc vì mình bị lừa.
“Ngày đó người xem máu trên váy là máu mũi, bị cá đập, còn trên khăn chính là dính máu Quận vương lau mũi cho con.” Doãn Thiên Lương nói.
“Ai, thật là ... Đứa nhỏ này thế nào ... Ai ...” Quận vương phi đoán chừng là đả kích cho nên chỉ biết than thở thôi.
“Thật ra thì, mẹ, con nghe lời của ngài, muốn sinh em bé, ngay cả túi hương ngài cho cũng đem ra hết, nhưng mà Quận vương ... Ai ...” Doãn Thiên Lương cũng “Ai”.
Quận vương phi suy nghĩ một chút: “Có thể lượng thuốc không đủ.”
Doãn Thiên Lương cười ngất, góc độ suy nghĩ của mẹ chồng nàng vĩnh viễn đoán cũng không đúng.
“Cũng dùng cả hai.” Doãn Thiên Lương nói.
Vẻ mặt Quận vương phi nghi ngờ hơn, lúc này thời gian trầm mặc dài chút mới hơi không xác định mở miệng: “Chẳng lẽ Quân Tắc có tật xấu?”
Doãn Thiên Lương bất đắc dĩ nhìn Quận vương phi một chút: “Mẹ, ngài hỏi con? Con cũng không biết.”
“Lần trước thật là không có phát sinh cái gì, lần này gấp đôi lượng thuốc cũng không được ... Trời, chẳng lẽ tiểu Điêu Thuyền của ta cứ như vậy ... Ai nha ...” Quận vương phi bóp cổ tay.
“Mẹ, ngài bây giờ còn lo lắng cái này, không phải là ngài nên lo lắng lúc nào Quận vương trở về hay sao?” Doãn Thiên Lương hỏi. Trong lòng mẹ chồng muốn bồng cháu nàng có thể lý giải, hơn nữa hết sức hiểu – nhưng, còn trai của ngài không trở về, chẳng lẽ để một mình con sinh sôi nẩy nở cho ngài?
“Vậy cũng được.” Quận vương phi uống hột hớp trà, đôi mắt đẹp như đèn pha rọi trên mặt nàng: “Lương nhi, con rất lo lắng cho Quân Tắc có phải hay không?”
Lại tới nữa rồi.
“Dĩ nhiên lo lắng, Quận vương là chồng con, cũng là núi dựa con trông cậy vào, mẹ, ngài không lo lắng sao?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Con biết mẹ muốn hỏi cái gì, Lương nhi, dù sao Quân Tắc cũng không ở đây, con len lén nói với mẹ, có phải con thích Quân Tắc rồi hay không?” Giọng điệu của Quận vương phi rất bà tám.
“Không biết.” Doãn Thiên Lương nhún nhún vai, biết cũng không nói cho ngài.
“Không nói coi như xong, dù sao lão thái bà ta ánh mắt vẫn có thể nhìn.” Quận vương phi nói.
Trán Doãn Thiên Lương một hàng hắc tuyến.
Xuân qua lại đến hè, ngày hè ở Vân Trung cũng không có nóng như vậy, sớm muộn rất là mát mẻ, Doãn Thiên Lương và Quận vương phi dậy sớm là không có khả năng, vì vậy thường thường xách cái ghế ngồi ở trong đình viện hóng gió, thường ngồi đến nửa đêm canh ba mới ngủ.
Tránh chỉ từ kinh thành tới, đại ý chính là hai vị lão thái thái cảm thấy hai người phụ nữ các nàng ở Vân Trung, bên người cũng không có đàn ông khẳng định nhàm chán, vừa đúng tháng là sinh nhật Thái hoàng thái hậu, không bằng trở về kinh ở mấy ngày, cũng đỡ buồn. Doãn Thiên Lương đối với trong kinh thành không có ấn tượng tốt, bất quá thánh chỉ khó phạm, huống chi đi ra ngoải một chút cũng không tệ lắm, coi như giải sầu cho vui, tránh cho mỗi ngày đều suy nghĩ đến tảng đá không hiểu lòng người kia.
Trên đường hồi kinh không có gì náo nhiệt cũng không có nguy hiểm gì, hạ tuần tháng bảy liền chạy tới kinh thành. Tự nhiên muốn đi cho lão tổ tông thỉnh an, hai vị lão thái thái thấy bọn họ khen nàng nẩy nở chút, Doãn Thiên Lương nghe thì thầm nghĩ “chảng lẽ còn có thể càng ngày càng quay lại? Tất nhiên là muốn lớn lên ... Huống chi nàng là vâng mệnh “lớn lên”, Lơ đãng cúi đầu nhìn trước ngực mình một chút, còn không có gì nổi lên.
Nói qua nói lại không biết tại sao lại kéo đến trên người hoàng hậu sinh cái “hoàng tự” kia, kéo đến đứa bé hai vị lão thái thái một cách tự nhiên nhìn bụng Doãn Thiên Lương, hình như rất tò mò mảnh đất này vì sao lâu như vậy còn không có nhú lên một giống cây.
Lúc này ngay cả Quận vương phi cũng có chút ngượng ngùng.
Đang nói thì hoàng hậu mang theo cung nữ ôm con trai tới, đứa bé một thân quần áo tươi đẹp, đi bộ còn lảo đảo, cũng không cho người ta ôm, chỉ trong cung đi loạn, thỉnh thoảng đến trước mặt người quen lắc lư lay động. Tiểu tử này ở trước mặt Doãn Thiên Lương tới tới lui lui vài chuyến rốt cục nghẹo đầu dừng ở trước mặt nàng rồi.
“Tỷ tỷ.” Đứa nhỏ này ... Vai vế gì.
Mọi người liền cười, hoàng hậu bận rộn tới đây nói cho hắn biết không phải là tỷ tỷ, là cô cô. Ai ngờ tiểu tử kia còn rất cố chấp gọi “tỷ tỷ”, Doãn Thiên Lương dĩ nhiên cao hứng, có vẻ nàng trẻ tuổi.
Sờ sờ tay tiểu tử, thật mềm, thật muốn véo mặt của hắn, nhưng không dám, mẹ đẻ hoàng hậu của hắn còn đứng bên cạnh đây.
Thoạt nhìn đứa trẻ cũng rất thích chơi đùa a ...
Những ngày ở kinh thành thật ra thì hơi nhàm chán, ngay cả ở chính trong phủ của mình cũng không được dễ chịu, ngày ngày cái này tới chơi lại đi bái phỏng cái đó, lễ tiết một đại đôi không đi lại không được. Tỷ như, bây giờ, muốn đi Du gia, Dù gia là Tam tiểu thư gả đến, bạn giao tay của mẫu thân kiên nhà chồng của Doãn Thiên Ngưng, về tình về lý cũng phải đi.