Nhìn bóng lưng của anh ta, Doãn Thiên Lương bây giờ không nhịn được, đưa tay vỗ bờ vai của anh ta: “Này, không phải anh muốn nói gì với tôi sao?” Bả vai Lục Quân Tắc giật giật, chốc lát lật người tới đối mặt với nàng.
“Hình như nên nói cũng đã nói.” Lục Quân Tắc nói.
“Anh suy nghĩ thật kỹ, thật đã nói?” Doãn Thiên Lương nói. Nói gì, không phải là nói sau này mười mấy miệng ăn trong nhà làm phiền nàng sao?
“A, vậy còn cái gì chưa nói?” Lục Quân Tắc hỏi, chân mày nhẹ cau lại, hình như là suy nghĩ quá vẫn không có đáp án.
“Tôi nào biết anh muốn nói gì ...” Doãn Thiên Lương nói, người này thật không có thành ý.
“Nếu Oh a không biết vi phu muốn nói gì thì làm sao biết vi phu còn gì chưa nói?” Lục Quân Tắc rốt cục chịu đưa ra cái móng vuốt cao thượng kia sờ sờ tóc nàng. “Oh a có gì muốn nói với vi phu? Vi phu nhớ kĩ khi đánh giặc không được xông lên đầu tiên, còn có gì nữa?”
“Còn có một nhất định phải ...” Mới vừa nói tới chỗ này chợt giật mình, người này thế nào lại đem lời chuyển dời đến trên người nàng, người gì âm hiểm như vậy.
“Muốn cái gì?” Không biết có phải hoa mắt hay không, cảm giác Lục Quân Tắc mắt người này sang rực lên.
“Phải cẩn thận.” Doãn Thiên Lương nói. “Nếu không có gì dặn dò thì đi ngủ sớm chút đi, ngày mai bắt đầu phải lắc lư trên đường, tinh thần phải tốt mới được.”
Nói xong mình nhắm mắt lại trước, tảng đá thối, tảng đá cứng rắn không hiểu phong tình sẽ không nói mấy câu dễ nghe đi? Ở trong lòng điên cuồng lần.
Có tiếng sột soạt, không đợi nàng mở mắt xem một chút là gì thì than thể vừa động ... ngang hông cũng nhiều hơn một cánh tay. Chóp mũi ngửi được mùi vì quen thuộc. Ai nói đàn ông đều là thối, tảng đá nhà nàng cũng chưa có mùi khó ngửi, dĩ nhiên, dễ ngửi cũng không có.
“Tốt nhất Oh a phải lớn thật nhanh.” Âm thanh của Lục Quân Tắc ở đỉnh đầu nàng truyền đến.
Lớn lên thật tốt? Dùng sức liếc mắt nhìn nhìn Lục Quân Tắc lại không thấy được mặt của anh ta chỉ có thể nhìn thấy cổ họng của anh ta.
“Lớn lên? Lớn ở chỗ nào?” Doãn Thiên Lương hỏi. Nói chuyện với người không J như vậy, để cho tiểu bánh bao của nàng lớn lên thành núi bánh bao lớn?
“Oh a thích lớn nơi nào thì lớn nơi đó, vi phu cách xa ngàn dặm cũng không cách nào can thiệp được.” Lục Quân Tắc lại sờ sờ tóc của nàng, nếu như không có nghe âm thanh kia thì giống như có một mùi gọi là “cưng chiều”.
“A, vậy anh thích tôi lớn ở chỗ nào?” Doãn Thiên Lương hỏi, nàng chính là người học rất tốt, đặc biệt thích truy hỏi sự việc kĩ càng.
Lục Quân Tắc cười, lồng ngực cũng chấn động: “Thật ra thì, vi phu hi vọng nhất Oh a thay đổi tính khí thô bạo với vi phu.”
Phốc !!!
“A, tôi biết.” Doãn Thiên Lương nói.
Hai người lại rơi vào trầm mặc, hôm nay Doãn Thiên Lương mặc dù cũng cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí, nhưng chỉ là không ngủ được.
Hình như Lục Quân Tắc cũng không ngủ, Doãn Thiên Lương còn có chút lo lắng đề phòng, bộ dáng này của bọn họ giống như là sinh ly tử biệt.
Cuối cùng một khắc kia khi Lục Quân Tắc lên ngựa rời đi, Quận vương phi không có đưa tiến đến cửa lớn, chỉ có Doãn Thiên Lương đưa anh ta. Lục Quân Tắc một bộ quần áo tối mầu, thường ngày mặt không có vẻ gì giờ phút này cũng như đao khắc ra, có chút lấm liệt.
“Sau này làm phiền phu nhân.” Ở trước mặt người khác anh ta sẽ gọi nàng là phu nhân.
Doãn Thiên Lương lắc đầu một cái: “Cẩn thận.”
Lục Quân Tắc lên ngựa đi, Doãn Thiên Lương không tự chủ nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: “Nhất định phải trở về.”
Cho đến khi đội người ngựa biến mất Doãn Thiên Lương mới xoay người trở về, thì thầm câu: “Tảng đá thối, cũng không quay lại nhìn một chút sao ...”
Vào cửa gặp bọn hạ nhân trong phủ Doãn Thiên Lương đột nhiên cảm giác được trách nhiện trọng đại, tảng đá nói để cho nàng chiếu cố thật tốt những người này.
Quận vương phi còn ở phòng khách, không giống thường ngày nói cười an nhàn, Doãn Thiên Lương khuyên mấy câu, phụng bồi ngồi một ngày.
Lục Quân Tắc không có ở đây, Doãn Thiên Lương cảm giác thiếu chút gì. Khi mùa đông tới, mặc dù trong phòng ngủ đốt than ấm áp dễ chịu nhưng khi ngủ Doãn Thiên Lương vẫn thấy lạnh giá. Trận tuyết đầu, mẹ chồng nàng dâu hai người ở trong vườn nhìn tuyết, Quận vương phi ngược lại cao hừng, Doãn Thiên Lương lại suy nghĩ ở biên cương không biết tuyết có rơi không.
Năm đó, mẹ chồng nàng dâu hai người rất không vui, ngay cả hội chùa cũng không đi. Nhận được trong cung ban thưởng cũng không có cảm giác vui vẻ gì, chính là không có cảnh tượng náo nhiệt.
Mẹ chồng nàng dâu hai người mong đợi nhất chính là thư của Lục Quân Tắc, mỗi lần thư đến mẹ chồng luôn để nàng đọc cho bà nghe, bất quá mỗi lần đọc thư cũng chỉ là mấy hang chữ, rất nhanh thì xong rồi. Quận vương phi mỗi lần đều nói: “Lương nhi, khi con hồi âm thư nói để cho hắn viết nhiều chút, nếu không ta cũng không hồi âm thư cho hắn, cấp chết hắn.”
Mỗi lần Doãn Thiên Lương đều ngắm Quận vương phi, chỉ có mẹ kế làm được như vậy, phía sau cũng không dễ dàng như vậy a?
Nhưng, thật ra thì Lục Quân Tắc viết thư ngắn như vậy cũng có thể tha thứ, Doãn Thiên Lương mỗi lần hồi âm thư cũng chỉ nhiều hơn anh ta bỗn chữ mà thôi – đó chính là “tô và mẹ cũng” còn lại căn bản rập khuôn, cùng lắm thì thay đổi thứ tự.
Đông đi xuân tới lại một năm trôi qua, cởi xuống quần áo mùa đông cồng kềnh đổi áo xuân, Quận vương phi lại bắt đầu chú ý đến bụng Doãn Thiên Lương, nhìn thấu Doãn Thiên Lương chịu tội nho nhỏ, thật muốn buộc một cái gối ngang bụng.
Rốt cục có một ngày Doãn Thiên Lương không nhịn được, nàng chủ động thẳng thắn: “Mẹ, con cho mẹ nhìn một thứ.”