Đám người Vệ Trang lập tức đuổi theo Thiên Trạch đi đến phủ thái tử, thì đã thấy binh lính khắp nơi nằm trên mặt đất, máu tươi nhiễm đầy mặt đất.
“ Vệ Trang huynh, huynh thâm nhập phủ thái tử có tìm được gì không” Hàn Phi đem thi thể người lính buông xuống lên tiếng.
“ Ngươi đã từng nghe qua Thương Long Thất Túc” Vệ Trang nhớ đến trong phủ thái tử nghe được Ngột Tựu lên tiếng.
“ Thương Long Thất Túc, thuật chiêm tinh của Âm Dương Gia” Hàn Phi đứng dậy nhìn về phương xa.
“ Âm Dương Gia” Vệ Trang nhíu mày, hiển nhiên hắn biết được đấy tung hoành gia chính là một trong chư tử bách gia.
“ Trời có linh vật, mỗi vật ứng về một phía Đông- Thanh Long, Tây – Bạch Hổ, Nam – Chu Tước, Bắc- Huyền Vũ. Đông Phương Thất Tú ( chòm sao phía đông)
Giốc- Cang – Đê – Phòng – Tâm – Vĩ – Ki còn được gọi là Thương Long Thất Tú” Hàn Phi lên tiếng trả lời cho câu hỏi của Vệ Trang
“ Lúc Thiên Trach sử dụng Vu Thuật sử dụng Vu Thuật để tra hỏi Ngột Tựu- kẻ đã được phục sinh có nhắc đến chữ này” Vệ Trang nghe được nói.
“ Ngột Tựu là thành viên của Đoạn Phát Tam Lang, lần này hắn xuất hiện chính là liên quan đến một kho báo của Hỏa Vũ Mã Não Đại Việt” Tử Nữ suy tư lên tiếng
“ Vả lại Cơ Vô Dạ cũng đang tra tìm việc này, mục đích của Thiên Trạch sẻ không giống như Thiên Trạch hay Lưu Ý” Hàn Phi lên tiếng.
“ Cho nên Thương Long Thất Tú chính là câu đố để giải đáp cho một kho báu cực lớn” Vệ Trang liền nghĩ ra đáp án này.
“Có thể là nói như vậy. Có điều.. lần này Thiên Trạch vu thuật đã chiếm ưu thế lại đột ngột rút lui thật kỳ lạ” Hàn Phi không hiểu được vấn đề này lên tiếng
“ Dường như hắn bị thứ gì khống chế, đây có lẻ là nguyên nhân mà Dạ Mộ dám thả kẻ thù không đội trời chung ra” Tử Nữ tiếp lời nói
“ Cho nên cho dù Thiên Trạch có mục đích gì thì việc đầu tiên vẫn phải nhất là phải thoát khỏi khống chế của Dạ Mộ, đó là một điểm yếu đáng để lưu tâm” Hàn Phi nhãn thần lên tiếng
“ Còn điểm yếu của ngươi chính là Hồng Liên công chúa, đang ở trên tay hắn” Vệ Trang lên tiếng nhìn hắn.
“ Huynh biết Hồng Liên, huynh từng điều tra ư” Hàn Phi lập tức cau có nói
Tử Nữ thấy được, liền lại gần “ hai huynh muội thân mật như thế, còn cần điều tra sao”
“ Lần này quay về, trong đám mây đen trên bầu trời Hàn quốc, thì Hồng Liên chính là tia nắng vén kẻ mây bừng lên” Hàn Phi bước chậm nhìn về trăng tròn trong đêm, lời nói muôn phần cảm khái đắng chát lẫn bi ai trong đó.
Nửa tiếng sau, Tử Lan Hiên một gian nhã phòng.
Dược Thiên Sầu môi nhích lên độ cong nghe tiếng bước chân vang lên, tay vẫn nâng chung rượu của mình ngắm nhìn ánh trăng ngồi cửa, bên cạnh là Lộng Ngọc bồi rượu.
“ Tỷ tỷ, công tử” Lộng Ngọc khẻ nói khi thấy Hàn Phi, Tử Nữ bước vào theo sau là Vệ Trang còn có Trương Lương
“ Ta nên gọi huynh là Dược Thiên Sầu hay là cửu công tử Bách Việt, Thiên Hùng quân” Hàn Phi cất bước đi đến nhìn nam tử phía trước, từ lảnh cung Tần Trịnh trở về thông qua Trương Lương kiến thức nhiều hắn cũng đả biết được thân phận của năm xưa.
“ Huynh lừa muội thật khổ đây” Tử Nữ đi đến ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt u oán như thê tử bị vứt bỏ nhìn hắn.
Nhìn Lộng Ngọc ánh mắt mở to nhìn hắn hiển nhiên bị lời nói của Hàn Phi kinh ngạc lấy, nàng cũng vạn lần không ngờ Thiên An còn một thân phận như vậy, cười nói: “ Thiên Hùng quân cái tên này thật khiến người hoài niệm”
Trương Lương cất bước đi đến lên tiếng: “ Tử Phòng từ lần trước tra kỷ yếu biết được, năm xưa trước lúc phát binh Bách Việt đi sứ là cửu công tử Thiên Hùng quân nhưng khi lúc trên đường trở về lại bất hạnh gặp phải sơn tặc đại đạo chặn cướp mà chết”
“ Ha ha ha” Dược Thiên Sầu cười lên một tràng dài, châm chọc nói: “ Tên Hàn An đó bản lỉnh ăn cướp rồi la làng đúng là độc bộ thiên hạ, chỉ có cha nàng là ngu ngốc bán mạng cho hắn đúng là ngu”
“ Phụ thân” Lộng Ngọc bất giác thốt lên.
Dược Thiên Sầu nâng lên chung rượu uống một hơi lấy, cười nói: “ năm xưa Bách Việt nội loạn, ngoài lại có giặc Sở dòm ngó, lúc ấy đề xuất đi sứ Hàn muốn nhờ nước này giải vây. Có điều trừ tiểu thập ra, ta cũng giống như rất nhiều người đều vô tri ngu độn không biết rằng giặc thật sự mới là đám người này”
“ Tiểu thập” Lộng Ngọc không rõ nói.
“ Là thập công tử Thiên An, nay là Đại Việt vương” Tử Nữ giải thích cho nàng hiểu.
Hàn Phi lại tiếp lời: “ tuổi đả nhận Bách Việt đệ nhất hiền giả, là ngàn năm đến nay khoáng thế kỳ nhân. Khi lên tuổi tự xin đất phong rời khỏi đô thành, thành lập Thiên Hạ Vô Song thành, thành như tên thiên hạ vô song ”
Đại Việt tuy ở xa trung nguyên không chịu chú ý, nhưng mấy năm nay các sản phẩm mặt hàng lẫn quốc lực thay đổi, đều liên quan đến một cái tên. Chính là vị Việt vương khoáng thế cổ kim kia, một tay chèo chống Đại Việt từ mục nát lớn mạnh.
Dược Thiên Sầu tiếp tục tung hứng bản thể mình: “ Trước khi đi sứ, tiểu thập từng khuyên ta không nên đi sứ, sẻ có nguy hiểm. Ta ban đầu không tin lắm, nhưng sau khi lên đường trở về gặp một nhóm sát thủ tập kích. Cũng may ta có tốt đệ đệ, nhờ nó mà ta từ quỷ môn quan dạo một chuyến trở về”
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["fadabbbedcefadecf","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Đám người nghe được lòng cũng kinh sợ không thôi, thập công tử khi đó chỉ tầm chín mười tuổi mà thôi. Có thể thấy rõ được cục diện bày ra, hơn nữa còn bố trí người cứu trợ huynh đệ của mình.
Mà nhiều năm qua không một ai hay biết, thủ đoạn bản lĩnh lẫn tâm cơ để khiến người thán phục.
Đồng thời trong lòng đám người nặng nề vô cùng, khi mà chung quy đến bây giờ đều không thoát khỏi liên quan về việc cái bảo tàng của Hỏa Vũ sơn trang.
Món đồ của cha vợ của vị Việt vương này, hắn tài trí như vậy sẻ dể dàng để cho Lưu Ý đắc thủ sau? Chỉ e hết thảy là y bố trí đằng sau.
Hơn nữa mấy năm nay Thanh Y Lâu bành trướng khắp thất quốc, Đại Việt trong tay lại có vũ khí sát thương lớn.
Việt vương hùng tài đại lược, niên kỷ lại nhỏ. Từ khi chấp chưởng Đại Việt vẫn luôn an phận. Không phải là hắn không có dả tâm người, mà chính là chờ một cơ hội, lôi đình thủ đoạn, một kích xuống không thể chống trả.
“ Xem ra nhiều năm nay Việt vương phí không ít tư tâm” Hàn Phi thâm ý lên tiếng.
Vệ Trang đem chung rượu khả lắc, ngưng trọng nói: “ xem ra món bảo vật kia là do y cố tình thả ra, buồn cười là có người còn không hề hay biết”
Dược Thiên Sầu cười nói: “ Đến thời điểm sẻ thu lại, nhiều năm như vậy là để tạo dựng một tuồng kịch bây giờ.”
“ Càng nghe thật khiến Hàn Phi hãi hùng à” Hàn Phi gương mặt biến đổi thành sợ hãi, cất lời: “ bố trí nhiều năm như vậy, mà kịch đả mở, xem ra vị kia đả đến xem rồi, mấy ngày nay Hàn Phi còn tưởng mình được hồ điệp yêu thích chứ”
Lời hắn vừa nói làm cho đám người hiểu ra, mấy ngày gần đây luôn có một chỉ hồ điệp bu bám theo Hàn Phi. Mặc cho hắn làm gì, hay bị giết đi không lâu sao sẻ có một con khác đi theo. Hoàn toàn vô hại, xem ra người thi thuật chính là vị quân vương kia.
Dược Thiên Sầu lại tiếp tục nói: “ So với Thiên An mà nói Thiên Trạch là tên đầu đất mà thôi. Năm xưa hắn đem Bách Việt họa loạn, mà cũng nhờ đó mà có bây giờ Đại Việt cường thịnh. Y bị nhốt suốt nhiều năm trong ngục, không trả được thù còn giúp cho Hàn An diệt đi đối thủ ngáng đường hắn là nhị ca hắn Thanh Hải Quân.
Bạch Diệc Phi vào thành đại quân tàn sát vương tộc, cũng may Thiên An đả sớm chuẩn bị từ trước cho mời đám hài tử nhỏ hơn nó đến thành dự tiệc. Còn bí mật vào đô thành đem một ít đệ đệ muội muội dời đi, bảo lưu huyết mạch vương tộc. Đô thành máu chảy thành sông thây chất thành núi bởi quân Hàn.
Trận chiến này Hàn An thắng hắn ngồi vững chắc thái tử vị, Cơ Vô Dạ lên làm đại tướng quân nước Hàn, Lưu Ý có mỹ nhân trở về. Còn Thiên Trạch cùng Bách Việt bị họa hoạn, Lý Khai bị mai phục thương vong. Bách Việt chỉ còn lại duy nhất một tòa thành trì kiên cố không bị khuất phục, cũng là nơi mà Hàn An và Hùng Nguyên thèm nhỏ dải nhất”
Hàn Phi gật đầu lên tiếng: “ Giấy, xà phòng, nước hoa, muối ăn, bảo ngọc, rượu, vải, thủy tinh.. các mặt hàng của Thiên Hạ Vô Song thành đều mang đến lợi nhuận kếch xù,chỉ cần có được bí phương liền phú giáp một vùng, không động tâm không được”
Vệ Trang tiếp lời: “ Năm đó Sở quốc đại tướng dẫn quân chính là Hạng Yến, thống lĩnh Đằng Long quân đoàn vạn tinh binh, nhưng cuối cùng thảm bại trở về. Từ đó về sau Sở quốc không dám đem quân đến địa phận của Đại Việt, nhiều năm đi sứ thậm chí Sở vương cho sứ giả thông hôn, đều bị Việt vương gạt bỏ”