Thứ Nguyên Chi Môn

chương 198: chương 198: bắt đi hồng liên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thiên Trạch sắc mặt biến hóa, một đạo xà xiềng xích tiếp nhận một kích này, sau đó cái khác xà cốt xiềng xích lần nữa tiến công.

Nghịch Lân một bên trốn tránh, một bên tiến công, thân hình quỷ mị, sắp tới không thể tư nghị.

Thiên Trạch hừ lạnh một tiếng, sáu xà cốt xiềng xích toàn diện xuất động, đem Nghịch Lân vây ở chính giữa, điên cuồng tấn công không ngừng.

Nghịch Lân vội vàng không kịp chuẩn bị, bị một đạo xà cốt xiềng xích rút trúng, té bay ra ngoài.

Ngay sau đó, lại là mấy đạo xà cốt xiềng xích gào thét mà tới, liên tục đánh vào Nghịch Lân trên thân,chỉ thấy đạo xích sắc nhanh chóng hội tụ thành một đầu xích khổng lồ, một đầu rắn đen khổng lồ lao nhanh đến Nghịch Lân công kích.

Ở bên dưới Thiên Trạch môi cong lên, trên tay hắn bắt đầu xoay chuyển sau đó đem tay giật về chỉ thấy xích sắc điên cuồng thu lại trên tay hắn.

Đầu rắn nuốt lấy Nghịch Lân hung hăn nện xuống mặt đất phá nát những kiến trúc xung quanh, đá vụn bắn tung tóe lên.

Thiên Trạch tay phải giơ lên thu lấy xích sắc về, chỉ thấy sợi xích sắc đỏ lòm nhanh chóng thu về trên tay hắn, từ sau lưng lại hiện lên những sợi xích đen đầu nhỏ.

"Kết thúc!" Thiên Trạch cười lạnh, trên mặt lộ ra tiếu dung.

Mà lúc này còn một đoạn mũi kiếm lơ lửng không trung, rung lắc dử dội sau đó như thiểm điện lao nhanh đến Thiên Trạch, để lại không khí một vệt tàn ảnh xanh lè, nhưng một chiêu này cũng không lấy được mạng đối phương, Thiên Trạch nghiêng người né đi.

Ngay khi một kích không thành thì mũi kiếm nhanh chóng tổ hợp tái tạo lần nữa, thân kiếm không ngừng xoay tròn tái tạo rồi thân hình nam tử lần nữa hiện ra. Quang mang xanh rực hiện ra rồi biến mất.

Trong lúc nhất thời, Thiên Trạch sắc mặt khó coi đến cực điểm, trong lòng càng là có chút kiêng kị.

Lúc này, vô số tàn kiếm mảnh vỡ, lần nữa hợp lại cùng nhau, hóa thành một nói bóng người, hiện lên ở không trung phía trên, uy thế dọa người.

Trong phút chốc, bóng người lại biến mất, hóa thành vô số mảnh vỡ. Lại xuất hiện, lại là tại Thiên Trạch bên người, trực tiếp một kiếm đánh xuống, uy thế vô song.

Thiên Trạch hừ lạnh một tiếng, hai đạo xà cốt xiềng xích gào thét mà tới, ngăn lại một kiếm này.

Nhưng Nghịch Lân lại là không chút quan tâm, một cước quét ngang qua tới.

Thiên Trạch sắc mặt biến hóa, vội vàng mang tay chặn, nhưng lại trực tiếp bị quét lùi lại mấy bước.

Càng quá phận là, Nghịch Lân một kích này trên, còn mang theo nóng bỏng hỏa diễm, hoàn toàn là hỏa thuộc tính công kích, khiến Thiên Trạch có phần là kiêng kị.

Thiên Trạch tránh thoát ra tới, đội đất mà lên, rơi vào một chỗ trên trụ đá, muốn cải biến lập tức yếu thế cục diện.

Mà Nghịch Lân lại là tốc độ nhanh hơn, hóa thành một thanh kiếm, bay càng cao, trực tiếp xuất hiện ở Thiên Trạch bầu trời, khôi phục hình người, sau đó một cước trực tiếp đánh hạ, vẫn như cũ mang theo hỏa diễm.

“Ầm”

Thiên Trạch ngăn lại Nghịch Lân công kích, dưới thân thạch trụ càng là bị đánh phá thành mảnh nhỏ, ngay cả Thiên Trạch đều bị đánh xuống xuống tới, rất là chật vật.

Thiên Trạch nổi giận trực tiếp nắm Nghịch Lân cánh tay, đem nghịch lân vung mạnh bay ra ngoài, hung hăng ngã xuống đất trên.

Nghịch Lân lần nữa hóa thành vô số tàn phiến, lại là lại trong nháy mắt ngưng tụ thành một bóng người, xuất hiện ở bên cạnh.

Nghịch Lân thả người nhảy lên, lơ lửng ở không trung phía trên, phía sau đúng là một vòng trăng tròn, hai tay không ngừng kết ấn.

Thiên Trạch sắc mặt biến hóa, vừa mới chuẩn bị đứng lên phản kích, lại cảm nhận được một trận kịch liệt đau đớn, tức giận lạnh rên: “ Lại vào đúng lúc này”

Vừa lúc là Huyết Y Hầu tại hắn thân trên dưới cổ chủng bắt đầu cắn trả.

Mà Nghịch Lân lại là không ngừng kết ấn, thân lăng không trung, chung quanh xuất hiện vô số thanh kiếm, toàn diện mặt ngó Thiên Trạch.

Cuối cùng, Nghịch Lân một chỉ rơi xuống, tất cả lợi kiếm, toàn bộ hướng về Thiên Trạch vị trí chỗ ở, gào thét mà tới.

“Oanh! Oanh! Oanh”

Tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, Thiên Trạch vị trí chỗ ở, đều thành phế tích.

Mà trên cao Nghịch Lân, phát ra đại chiêu xong, cũng hóa thành tàn phiến, biến mất rời khỏi nơi này, đồng thời không gian trắng xóa này cũng nhanh tan biến đi.

"Chủ nhân, trong cơ thể ngươi..." Khu Thi Ma nhìn thấy Thiên Trạch tức giận nhìn về cánh tay của mình, lo lắng nói.

" Im ngay" Thiên Trạch lạnh lùng nói, lại là hít sâu một cái, nhìn về phía trước đã thấy một thân ảnh nam tử trẻ tuổi khác xuất hiện kịp thời cứu đi Hàn Phi khi một cương thi binh lính xông đến cắn hắn.

“Nghịch Lân, thật cường đại linh hồn lực” Dược Thiên Sầu trong đầu hô lên, ánh mắt nhìn về Thiên Trạch bàn tay. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["fadabbbedcefadecf","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Từ khi Nghịch Lân xuất hiện đám người xung quanh này ngoại trừ hắn cùng với Thiên Trạch lại không cách nào cảm nhận được.

Hơn nữa một màn đại chiến với Thiên Trạch hắn dường như bị kéo vào bên trong không gian khác một dạng, thời gian bên trong trôi qua bên ngoài dường như không ảnh hưởng.

“ Thật giống như kiếm của Độc Cô Kiếm Thánh phong tỏa không gian lực lượng”

Hắn kiến thức phong phú cái gì lĩnh vực kiếm vực trước kia hắn đọc không ít đây, một màn lên sàn của Nghịch Lân làm hắn nhớ lại Độc Cô Kiếm Thánh trong Phong Vân đại chiến với Thiên Hạ Hội bang chủ Hùng Bá.

Chính là sử dụng kiếm chính là cuối đời ngộ ra skill cuối, dùng nguyên thần làm đại giới phong tỏa thiên địa lực lượng nếu không có Bộ Kinh Vân đem thân hình hắn đánh văng đi thì Hùng Bá đả tạch mẹ rồi.

“ Lần này coi như các ngươi may mắn” Thiên Trạch lên tiếng, thân ảnh chậm rãi rời đi trở về đường cũ mang theo Khu Thi Ma.

Đồng thời đám cương thi binh lính kia từ người chúng một con bọ xanh nhanh chóng thoát ra lao xuống mặt đất biến mất, để lại một làn khói xanh, sau đó những cổ thân thể này lập tức ngã xuống chết đi.

“ Đã thế rồi hắn còn nói ta may” Hàn Phi ánh mắt nhìn về Tử Nữ như tỏ ý là hắn thắng.

Lúc này thân ảnh Vệ Trang vốn ở phủ thái tử lại xuất hiện phía sau Hàn Phi, bằng thực lực của hắn làm sao không nhìn ra Thiên Trạch cơ thể bị nội thương, trên cơ thể hắn không có vết tích của Liên Xà lẫn vết thương do Dược Thiên Sầu, chỉ bằng mấy tên lính quèn này muốn tổn thương Thiên Trạch, mơ đi.

Mà lúc này một cái , tuổi nử hài cầm trên tay lồng đèn từ hướng Thiên Trạch chạy đến, làm cho hắn chú ý chính là công chúa nước Hàn, viên minh châu trong bàn tay của Hàn Vương An.

“ ca ca” Hồng Liên dừng lại thấy đám người phía trước thì môi hồng vui vẻ lên, thân ảnh đi đến.

“ Hồng Liên” Hàn Phi cả kinh lên khi nghe được âm thanh đó, ngay lập tức bên cạnh Vệ Trang lao đến chổ Hồng Liên.

Thiên Trạch môi nhếch lên, đầu xích sắc lao nhanh đến đem nàng bắt lấy, sau đó nhanh chóng mang đi.

Còn Vệ Trang lao đến thì đã bị Khu Thi Ma chặn lại một làn khói xanh rực xuất hiện, bụi mù ngăn chẳn tầm mắt.

Đến khi lần nữa lộ ra thì thân ảnh ba người kia đã biến mất lấy.

Còn cả thân ảnh của Dược Thiên Sầu cũng thoát ly khỏi nơi này, cũng chẳng có ý định ra tay cứu giúp.

Truyện Chữ Hay