Thời gian chậm rãi trôi đi, Tần Trịnh cổng thành, sắc trời có chút ảm đạm.
Lúc này, năm cỗ xe ngựa trên nặng trĩu tràn đầy bao tải, đang bị một đội binh lính áp tải đi, trên những bao tải này đều dây trí buộc kỉ càng lấy.
Dẫn đầu lấy đội quân đội áp tải quân lương, có hai cái ăn mặc hoa lệ, hai bên quân tốt một trái một phải che chở hai cây màu mực tạo cờ, trái ghi văn tự nước Hàn "An Bình", bên phải ghi "Long Tuyền".
Một cái binh lính giống như là thủ lỉnh của đội lính này, kiểm tra giấy niêm phong xong đi đến người phía trên: “ bẩm hai vị Vương gia, quân hưởng đã kiểm tra thực hư hoàn tất, không có sai sót gì có thể lên đường”
Bên trái trên lưng ngựa nụ cười nhìn như thật thà béo phì người, An Bình quân nghe vậy thật nhỏ trong ánh mắt hiện lên một đạo không để cho người chú ý quang mang, cùng bên phải người gầy Long Tuyền quân liếc mắt nhìn nhau, lộ ra một tia chỉ hai người hiểu lấy nụ cười.
Long Tuyền quân khua tay nói: “ Lập tức lên đường. Đại vương có lệnh, áp giải quân lương không thể chậm trễ, làm trái lệnh người, chém”
“Vâng”
Toàn quân lập tức nghiêm túc, chúng ngựa hí vang, ở trước bộ binh phủ đầy khôi giáp
mở đường phía dưới két két có tiếng lái ra khỏi cổng thành.
Đoàn người áp tiêu cứ thế một mạch di chuyển ra ngoài thành.
Mà theo thời gian di chuyển thì mây đen trên trời nặng hạt dần lên, để rồi mưa to trút xuống, mà lúc này đoàn áp quân tiêu cũng đã rời xa đô thành một đoạn khá xa, địa phương hiện giờ chính là ngoại thành Đoạn Hồn Cốc.
Địa danh này đối với bách tính người dân trong thành ai cũng biết cả, chính là năm xưa Hàn Ai hầu lừa quân Trịnh ra tại nơi này giết chết.
Hai vị Vương gia tự mình áp tải không thể bảo là không cẩn thận, dù sao là vạn lượng hoàng kim, con số không hề nhỏ lấy chút nào cả.
“Hai vị Vương gia có lệnh, chúng ta hộ tống quân lương đi biên quan, quân tình khẩn cấp, buộc phải đội mưa lên đường, nhưng không thể đốt nhiều lửa để đề phòng sơn tặc”
Tên thủ lỉnh lúc nãy cởi lên ngựa của mình chạy lên phía trước, thanh âm to lớn thông báo cho thuộc hạ của mình, mệnh lệnh nói ra nói rõ không cho phép dừng lại, đội mưa mà đi.
Hàn là bảy nước nhỏ yếu nhất vị trí cũng bất lợi không kém khi ba mặt giáp với ba nước lớn là Tần, Ngụy và Sở ngoài ra còn giáp lấy nước nhỏ là Vệ quốc.
Mấy năm nay chinh chiến liên miên cũng làm cho quốc lực xuống dốc, thậm chí rất nhiều đất đai thành trì cũng bị trôi vào các nước khác, đáng sợ chính là thủ đô Tần Trịnh chỉ cách Hàm Dương hổ lang đại Tần có ngày xe ngựa mà thôi.
Từ Xuân Thu đến giờ Tần vẫn luôn ôm mộng nhất thống thiên hạ bước đầu tiên, mà Hàn quốc chính là đối tượng dể chèn ép triệt hạ đầu tiên.
Khoảng thời gian này, song phương quan hệ căng thẳng, từ khi tướng Tần là Mông Ngao mấy năm đoạt đi Thành Cao, Huỳnh Dương, Thượng Đảng cùng tòa thành trì.
Đem lảnh thổ nước Hàn càng ngày càng thu hẹp, Hàn quốc cũng không thể không điều binh khiển tướng, tiến hành ứng đối.
Cũng may hiện tại xu thế kiềm kẹp bảy nước vẫn giữ vững lại thêm bên trong các nước triều đình cũng chia bè kết phái tranh giành quyền lực cũng đủ để cho Hàn quốc thở dốc.
Mà cái này chi Hàn quốc quân đội, liền là áp tải quân lương vạn lượng hoàng kim, đồng thời từ hai vị Vương gia Long Tuyền Quân cùng An Bình Quân, tự mình áp tải, không thể không nói là không quan trọng.
Dù sao là vạn lượng hoàng kim, con số không hề nhỏ lấy chút nào cả.
Mưa không ngừng trút xuống, càng đến gần Đoạn Hồn Cốc chi địa trong không khí càng thêm lạnh lẽo hơn.
Ngay lúc này phía trước đội quân không gian trở nên trắng xóa giống như sương mù một dạng lan tỏa.
Trong cơn mưa cực kì quỷ dị lan tỏa sương trắng cái lành lạnh của mưa cùng với sắc trời đả tối đen hôn ám.
Làm cho đám người đang áp tiêu đều chăm chú theo dỏi dù sao bọn họ cũng là quân đội tinh nhuệ so với dân thường ứng biến còn tốt hơn nhiều.
Đột nhiên màn mưa bên trong, từ trong lớp trắng mờ này tựa hồ có quỷ mị, chính đang tung bay, hướng về quân đội bốn phía vây quanh tới.
Tất cả mọi người sắc mặt đại biến, không nhịn được dừng bước.
Chỉ thấy từng đạo từng đạo thân mặc áo giáp màu đen, thấy không rõ bộ dáng quan binh, bay trên không trung, bay qua tới, trong tay còn cầm trường thương, trên thân càng là tản ra âm trầm hắc khí, rất là dọa người.
Nhìn kỹ lại, mũ giáp phía dưới, một mảnh trống rỗng, ở vị trí đầu khôi con mắt lóe lên ánh sáng xanh rờn đáng sợ.
Càng chủ yếu, những quan binh này, số lượng đông đảo, toàn bộ bay trên không trung, giống như là du hồn một dạng, đem Hàn quốc quân đội, vây vào giữa.
Tất cả mọi người tâm kinh sợ hãi, kinh hồn thất sắc.
"Quỷ... Quỷ binh, đó là quỷ binh tà đạo "
Có người không nhịn được hô nói, mặt không huyết sắc âm thanh trong đó đầy sợ hải lẫn kinh hoảng.
Cũng có người bắt đầu bắn tên, bắn giết những quỷ binh này.Nhưng tiếc là, mũi tên tại quỷ binh trên thân bắn mà qua, lại là không có lưu lại bất cứ dấu vết gì, giống như là căn bản không có đụng phải một loại, không có nửa phân dùng.
"Quỷ binh! Thật là quỷ binh!"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người kinh hồn thất sắc, sắc mặt trắng bệch, căn bản không có lực đánh một trận.
Bọn họ dù sao chỉ là người thường binh lính đối với sự việc này đã vượt qua nhận thức của họ đây, một số tên binh lính trên tay cầm lấy binh khí đã run rẩy lấy.
Chỉ thấy một tên quỷ binh có vẻ là cầm đầu vươn tay ra chỉ mạnh về địa phương, nơi mà những chiếc xe ngựa chở đầy quân lương trên đó.
“ Hí hí hí” mấy con ngựa hoảng sợ kêu lên dường như cảm nhận được thứ gì đáng sợ.
"Quân lương, quân lương đang ít dần đi” một tên lính đứng gần quân lương thất thanh kêu lên
Đám người theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ gặp xe xe quân lương, trùm lên buồm vải phía trên, chính dùng mắt trần có thể thấy tốc độ, không ngừng thu nhỏ.
Thân ảnh An Bình Quân vội cởi nhanh lại một chiếc xe ngựa, trên tay kiếm rạch ra buồm vải, chỉ thấy bên trong hoàng kim, đang tại không ngừng giảm bớt, có thể thấy rõ ràng.
Vẻn vẹn mấy nhịp hơi thở, liền tại đám binh lính nhìn trừng trừng phía dưới, toàn bộ biến mất, giống như bốc hơi một loại.Cái khác trên xe, cũng là như thế.
Vẻn vẹn một cái chớp mắt, vạn lượng hoàng kim, hư không tiêu thất, chỉ để lại vắng vẻ xe ngựa, còn có phía trên kia buồm vải.
“ Quân hưởng mất rồi là chuyện gì thế này” một tên binh lính hoảng sợ lên tiếng
Mà quỷ binh cũng toàn bộ tản đi, biến mất không thấy, giống như là lấy đến mình muốn đồ vật.
Rất nhanh, thiên không còn âm trầm, mưa vẫn như cũ cuồng bạo.
Nhưng vạn lượng hoàng kim, lại là tan thành mây khói, hư không tiêu thất.
"Xong, quỷ binh mượn nói, cướp đi quân lương vạn lượng hoàng kim!"
Một tiếng kinh hô, tất cả mọi người thần sắc ảm đạm, ném vạn quân lương, thế nhưng là tội lớn!
"Tính, gặp loại này quái sự, chúng ta cũng không có biện pháp. Chỉ có thể trở về, nghe theo vương thượng!"
Long Tuyền quân cùng An Bình quân nhìn nhau một cái, mang theo quân đội về tới Hàn quốc đô thành.
Mà đám người ở đây không một ai hay biết rằng còn có một thân ảnh chứng kiến hết thảy mọi thứ phát sinh, trong cơn mưa nặng hạt trên một thân cây lớn quan sát chứng kiến mọi thứ, người này không ai khác chính là Thiên An.
Thiên An nhặt lên một chiếc lông chim màu đen, lẩm bẩm “ Mặc Nha, tên này thủ đoạn thật giỏi”
Cái gọi là quỷ binh cướp lương hơn hai hết Thiên An biết rõ là một đám quạ đen do một người làm ra.
Mặc Nha thống lĩnh của tổ chức sát thủ Bách Điểu thuộc hạ đắc lực dưới tay của đại tướng quân nước Hàn.