“ Lệ Cơ tiểu thư, mấy ngày nay có gì bất tiện không?” Trên một tuyến đường phố Dược Thiên Sầu mặc một bộ y phục bình thường chẳng nổi bậc, trên đầu đội lấy một mũ trùm song hành cùng một thiếu nữ chỉ mười bốn mười lăm tuổi.
Mặt mày thanh tú, dáng người thướt tha tóc dài đến eo trắng nõn nhu ngọc làn da, mày phượng thẳng tắp so với Tử Dận còn kém chút thành thục nhưng chỉ cần cho nàng thời gian một mỹ nhân bại hoại dáng người không thua kém gì, đặc biệc từ người khí chất thanh tao.
Từ một đêm tiếp đón dân chạy nạn hắn phát hiện ra hai người Kinh Kha và Lệ Cơ, bất cứ cá nhân nào đến Thanh Y Lâu đều không thoát được Thiên Võng tổ chức. Một mạng lưới tình báo kiểm soát người trong trang, đề phòng gián điệp hay sát thủ trà trộn.
Cuối cùng danh tự của hai người bị hắn phát hiện, rồi tại nơi dạy học miễn phí của hắn trong trang tiếp xúc với Lệ Cơ liền biết được thân phận bọn họ.
Kinh Kha sau này đâm Tần rung động thất quốc đây, mà hết thảy đều bắt đầu từ một nữ nhân chính là Lệ Cơ.
Hồi nhỏ Công Tôn Lệ Cơ cùng hai vị sư huynh là Hàn Thân và Kinh Kha theo Công Tôn Vũ học võ, ngẫu nhiên cứu được cậu bé Doanh Chính đang bị thương, khiến cậu nhớ mãi không quên.
Lớn lên, Công Tôn Lệ và Kinh Kha nảy sinh tình cảm. Chiến Quốc xảy ra chiến tranh hỗn loạn, Tần đánh Bộc Dương cả ba chạy đến đất Tề sinh sống.
Sau này Lệ Cơ lớn lên dung mạo vang danh khắp chốn Doanh Chính biết được mệnh lệnh Tề Vương đem Lệ Cơ đưa ra làm phi tần của hắn.
Nhưng khi vào cung Lệ Cơ đả mang cốt nhục của Kinh Kha.Doanh Chính rất yêu Lệ Cơ, chấp nhận đứa con riêng của cô và đối đãi như con ruột.
Sau này Kinh Kha vì quốc thù gia thân đoạt vợ mối hận chấp nhận nghe ý kiến của Yên Đan đi sứ vào cung Hàm Dương dâng địa đồ Yên Đốc Kháng và phản tướng đầu Phàn Ô Kỳ rồi thích sát.
Nhưng thất bại khi có kiếm thánh Cái Nhiếp truyền nhân của Quỷ Cốc phái hộ vệ, hai người vốn là bạn lại đứng ở lập trường khác nhau.
Cái Nhiếp giết Kinh Kha nhưng cũng chịu hắn phó thác nhờ vả chăm sóc Thiên Minh, mà Kinh Kha chết Lệ Cơ cũng phóng hỏa chết theo.
Thiên Minh được Doanh Chính sai Âm Dương Gia hạ Phong Miên Chú Ấn để nó mất đi ký ức rồi đem ra khỏi thành Hàm Dương sinh sống.
Sau này Cái Nhiếp tìm được mang nó rời đi. Doanh Chính đành hạ lệnh truy sát hai người dẫn đến một hệ liệt anime tình tiết mà hắn xem sau này.
“ Nào có bất tiện, Lệ Cơ cảm tạ trang chủ không hết đây?” Lệ Cơ đáp lời, tay có phần khẩn trương nắm lấy, nàng đến nơi này sinh sống cũng đả hơn hai tháng thời gian.
Mặc dù nơi ở mới lạ lẫm nhưng nàng rất thích nơi này, tại nơi này nàng học được rất nhiều thứ mới lạ cho mình có việc làm ổn định, có một ngôi nhà mới cho mình mỗi ngày qua đi đều yêu thích với những trò chơi mới lạ khiến nàng say mê lấy.
Đồng dạng thời gian trôi qua, cũng tại Kinh Kha cùng Lệ Cơ trên thân hai người đã tạo thành bất đồng biến hóa.
Tránh nạn ở nơi này Lệ Cơ say mê đang tìm thường dân chúng sinh hoạt rảnh rỗi thú bên trong, dần dần bình phục gia gia của nàng Công Tôn Vũ cái chết, mang cho nàng thương thế đau nhức.
Hòa mình vào cuộc sống sinh hoạt nơi này, mỗi ngày làm công trong các công xưởng kiến tạo y phục, thỉnh thoảng tham dự vào các hoạt động tổ chức của Thiên An đem ra chơi các trò chơi như cờ tướng cờ vua để thu lấy thêm thu nhập cho mình.
Cuộc sống nơi này an ổn bình lặng, lương thực sung túc từ số lượng chuột nuôi nhốt hàng trăm cây lương thực mới lạ.
Ẩm thực phong phú với những chiếc bánh mỳ, bánh bèo, vô số thứ ăn được hay đi dạo trong khu chợ lớn trong trang, thời gian rảnh có thể chạy đến học tập chữ viết, mọi người ở nơi đây chất phát giúp đở lẫn nhau để nàng ưa thích cuộc sống nơi này.
Quan trọng nhất rất nhiều đãi ngộ lẫn tiện ích mà nàng trước đây chưa từng hưởng thụ qua, cũng chưa từng được vui chơi qua, chỉ có độc nhất ở nơi này.
Chẳng hạn như khu vui chơi giải trí các bánh xe lớn, vòng quay ngựa gỗ, cầu trượt.. ở trong trang, hay những món ăn vặt, y phục..rất nhiều thứ đem tâm trí nàng dời đi.
Khác với nàng Kinh Kha trong nội tâm báo thù quyết tâm cùng ý chí lại chưa từng tiêu giảm, ngược lại càng ngày càng tăng, hắn lo lắng kỳ vọng luyện liền kinh người võ nghệ, nhằm báo thù sư kẻ thù.
Báo thù, luôn làm cho người ta phấn đấu quên mình, cũng làm cho Kinh Kha không để ý đến bên cạnh Lệ Cơ một ngày ngày thành thục nồng đậm thiếu nữ ôm ấp tình cảm, ngày một ít đi khi mỗi lần trở về Kinh Kha chính là vùi đầu vào luyện kiếm khổ luyện, còn nàng bị hấp dẫn bởi những thứ xung quanh mình.
Càng đáng chết là có kẻ thừa hư mà vào, thường xuyên chim chuột với giai nhân này không ai khác là Dược Thiên Sầu phân thân của Thiên An.
Đem nàng mang đến các khu vui chơi giải trí, các trò chơi hoạt động từng bước từng bước một tiếp cận, sói xám móng vuốt đả vươn ra đến đầu thỏ non ngây thơ này.
Trên con đường phố tấp nập dòng người qua lại, mặc dù là đêm nhưng thôn trang bên trong sinh khí bừng bừng. Trên vỉa hè lẫn các gian nhà xuất hiện rất nhiều người chơi cờ tướng với nhau, từ người già đến trẻ nhỏ.
“ Xem ra giải thưởng năm này để không ít người quyết tâm đoạt lấy đây, đúng rồi Lệ Cơ cô có đăng ký tham dự vào giải đấu cờ không?” Dược Thiên Sầu dò hỏi.
Lệ Cơ má có phiếm hồng lên khi hắn lại tự nhiên xưng hô tên mình, đả bỏ đi hai chữ tiểu thư trước đó, đối với nam tử này nàng cũng có chút khác lạ tình cảm.
Sùng bái, ngưỡng mộ, cảm kích lẫn kính nể trước tài trí lẫn tấm lòng của hắn, bình ổn tâm tình nói: “ Lệ Cơ kỳ nghệ thấp kém..”
“ Vậy là chưa?” Dược Thiên Sầu cắt ngang lời nàng, cười nói: “ Sợ gì chưa thử sao mà biết chứ, giải đấu không phân biệc tuổi tác, ta nhớ năm ngoái có một bé gái tuổi đánh vào vòng đó, nhìn xem bọn trẻ cũng hưng phấn cả ra, cũng đúng đánh vào top cũng đả có tiền thưởng rồi, cô không muón kiếm thêm thu nhập sao?”
Lệ Cơ nhãn châu xoay chuyển, nhìn hắn nói: “ đại tiểu thư thông minh lanh lợi, lại có chân truyền của trang chủ đương nhiên là dể dàng vượt qua rồi, hơn nữa giải đấu cờ này đâu chỉ dành cho người trong trang, các quý tộc công tử kỳ nghệ cao siêu đều tham dự vào, đừng nói hạng đến hạng đả đạt chưa?” var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["fadabbbedcefadecf","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Đem cờ tướng ra để kích thích người dân trong trang hắn đặc biệc dựng lên một giải đấu cho người dân trong trang tham dự, việc này kinh động đến các quý tộc công tử văn nhân nhã sỉ tự nhận mình cao siêu kỳ nghệ đến tham dự.
Dù sao Cờ Tướng ra đời được Binh Gia các bậc tài trí cảm thán, người đem ra lại là phía nam Việt vương Thiên An, khó được quân vương một tay chèo chống Đại Việt từ đổ nát trở thành phồn vinh.
Mà Dược Thiên Sầu lại là người đem vị khoáng thế quân vương, người tạo ra được môn cờ tướng đó đánh bại.
Ôm lấy nguồn tiền khổng lồ, từ đó tạo dựng một Thanh Y Lâu khổng lồ, thiết lập một mạng lưới đấu cờ khổng lồ ở các Thanh Y Lâu chi nhánh.
Ai cũng muốn đến diện kiến tham dự vào, người vì danh lợi tiếng tăm người lại đơn thuần vì tài sản, người lại đơn thuần mộ danh mà đến, khi vòng cuối cùng thắng giải chính là so cờ với vị công tử tài hoa vô song này.
Để hợp lý cho thân phận của Dược Thiên Sầu, tại Thiên Hạ Vô Song thành hắn cố ý để thua cho phân thân mình, để cho phân thân đánh ra tên tuổi.
Chọn lấy Tề quốc là điểm cắm cọc đầu tiên là vì nơi này là an bình lại tiếp giáp vùng biển hải sản phong phú, lại có thể làm muối biến.
Thông qua các thương đoàn Bách Việt mua lấy hàng hóa, lại bán rẻ muối biển. Thanh Y Lâu giống như một siêu thị hiện đại một dạng, buôn bán đủ các mặt hàng từ gia dụng đến trang sức, y phục.. các kiểu.
Sau đó lại gầy dựng một giải đấu cờ tướng, ban đầu chỉ có nhân viên trong trang tham dự, sau đó càng ngày càng thu hút các nơi. Theo thế lực tăng trưởng thì quy mô của giải đấu cũng được nâng lên.
“ Cái gì cũng thử mới biết, chưa thử làm sao lại không biết chứ? Hơn nữa Lệ Cơ thông tuệ như vậy, ta tin nhất định sẻ đạt được thành tích lớn, có khi nhất cử thành danh, phượng hót một tiếng diễm kinh toàn trường”
Lệ Cơ mặt đỏ lên khi nghe mấy lời tán dương của hắn, nói: “ Lệ Cơ tài nghệ có hạn, làm sao được như công tử tán thưởng chứ”
“ Quyết định như vậy đi, ta đem nàng ghi danh vào giải đấu” Dược Thiên Sầu tự ý làm chủ lên tiếng.
“ Trang chủ, Lệ Cơ còn chưa có đồng ý đây” Lệ Cơ ngượng ngùng nói.
Càng đến gần đại hội Cờ Vương, sơn trang lại càng trở nên nhộn nhịp đông đúc vô cùng,
các nhân viên từ các chi nhánh, thông qua các vòng loại đổ về, còn có cả những người không thuộc sơn trang.
Hai người di chuyên trên đường, so với thường ngày còn muốn đông đúc hơn, nhưng may là con đường rộng lớn, hai người chìm trong dòng người qua lại, trò chuyện trong đêm, chủ yếu là Dược Thiên Sầu hỏi còn Lệ Cơ trả lời.