Trên một con đường mòn tương đối rộng vô số thân ảnh người dân di chuyển trong sắc trời hôn ám, ánh mắt tràn đầy lo lắng bất an di chuyển, thần sắc mỏi mệt đám người này đều là dân chạy nạn từ Vệ quốc.
Khi Tần công Vệ thành phá nước vong không biết bao người ly tán tha hương, đám người này cũng vậy phải tìm nơi sinh sống mới.
“ Mọi người nhìn kìa, phía trước chính là Thanh Y sơn trang” Không biết là ai trong đám người kích động reo hò lên, chỉ về một đỉnh núi tại đó thấy được thấp thoáng một tòa kiến trúc, lẫn chập chờn đóm sáng xuất hiện trên đó.
“ Tốt quá, mau đi thôi, chỉ cần đến được trang chủ nhất định sẻ cứu giúp chúng ta”
“ Lở như ngài đó không chịu giúp sao?”
“ Nhanh di chuyển nào?”
“ Hài tử, ráng lên con, ráng lên chút nữa thôi, sắp đến rồi”
Kinh Kha cùng Lệ Cơ ánh mắt thoáng qua quang mang bên tai nghe được đủ loại thanh âm của đám dân chúng nước Vệ truyền đến.
Đem ánh mắt nhìn về tòa núi phía trước, bọn họ đi theo đám người tránh nạn chọn Tề quốc là vì nơi này chiến loạn không có thường xuyên như các nước.
Nước Tần thân xa đánh gần chính sách thì Tề quốc chính là mảnh đất yên lành, một phần khác bọn họ chính là muốn đến một nơi trú nạn một thế lực mới nổi lên ở Tề quốc chỉ sáu năm gần đây- Thanh Y Lâu.
“ Rầm rầm rầm” Trùng điệp tiếng vó ngựa vang lên từ xa truyền lại, trong hôn ám trời ta phía trước đám người một chi xe ngựa di chuyển đến gần đội ngủ này.
Không ít người đân chạy nạn lo lắng cả lên nhưng khi thấy y phục của các người điều khiển xe ngựa một số người nhận ra thì hớn hở vui mừng lên.
“ Thanh Y Lâu, là Thanh Y Lâu người đến”
“ Tốt quá rồi”
“ Có khi nào là trang chủ phái người tiếp ứng chúng ta không?”
“ Ngĩ hay lắm, ngươi quên điều đó đi”
Đám đông lần nữa lại bát nháo ồn ào lên, tâm tình khẩn trương chờ mong lo lắng kích động không thôi.
Cho đến khi chiếc xe ngựa đi đầu thả chậm tốc độ đến gần họ, từ trên khung xe ngựa một thân ảnh trung niên hàm hậu chất phát mặc một bộ áo vết đen cài cúc áo, bên trong là áo trắng quần tây hông lài thắt nịt da, đi một đôi giày vải, một con rồng nhỏ thêu lấy trên vết đen ngực trái.
“ Các vị mau lên xe, theo chúng ta trở về sơn trang bên trong, mỗi xe chỉ chở người, xin an tâm, trang chủ sẻ không từ bỏ bất cứ ai đến nương nhờ” Trung niên đi xuống cất tiếng
“ Tốt quá”
“ Trang chủ nhân đức”
“ Con ta, giá như nó, hức hức”
“ Mau nhanh lên, mau nhanh lên”
Kinh Kha nhìn từng dòng người vội vả tiến nhập vào từng khung xe ngựa, vội dắt Lệ Cơ tiến nhập vào một xe ngựa phía sau.
Mà ngồi cùng hắn chính là Bành Bố cùng tên quân nhân nước Vệ khác. Bọn họ cũng không ngờ trên đường đào tẩu lại vô tình tụ tán lần nữa.
“ Vẫn nghe Thanh Y Lâu trang chủ là người nhân nghĩa vô song, hôm nay gặp quả không hổ lời đồn” Bành Bố cảm thán nói.
“ Mở trường dạy chữ, phân phát lương thực cho dân nghèo, lại chỉ dẫn người dân phòng ngừa dịch bệnh, dạy dân chúng làm muối, kinh thương giàu có, từ lâu ta đả nghe danh vị công tử này một phen” Kinh Kha lời nói có kính ngưỡng cảm phục trong đó.
“ Thiên hạ vô song công tử” Lệ Cơ lẩm bẩm lên.
Thời gian lại chậm rải bước qua, trời đêm buông xuống mấy chục cổ xe ngựa di chuyển trong đêm, trên xe những ngọn đuốc thắp sáng di chuyển về một phương hướng.
Cảnh vật rất nhanh thay đổi từ con đường mòn với những tán cây lớn dần thay thế, một con đường lát đá rộng lớn đến gần mét sạch sẻ khang trang.
Chạy dài hơn mấy ngàn mét uốn lượn dọc theo sườn núi, rồi xuyên qua một lòng núi được nhân công gọt đẻo thành một lối đi rộng lớn.
“ A” Lệ Cơ ngồi trên xe ngựa kinh ngạc lên khi chứng kiến cảnh tượng phía trước, nhà cửa san sát nhau cao đến mấy chục trượng, các căn nhà lại giống nhau như đúc.
Người qua kẻ lại trên các con đường còn rộng lớn gấp đôi con đường mà họ di chuyển, đặc biệc nó lại được phân đôi hai bên đi ngược chiều nhau được ngăn tách bởi một hàng cây hoa xinh đẹp ở giữa.
Ở hai bên tuyến đường lại có một con đường khác nhỏ hơn cao hơn so với lòng đường bên dưới chừng ba đốt ngón tay, trên các căn nhà thấy được các bản số giờ phút này sáng trưng đèn đuốc như lể hội một dạng.
Đặc biệc là những căn nhà này không phải dựng bởi gỗ mà hoàn toàn làm bằng đá ghép nổi lại với nhau, chẳng khác nào là một tòa thành trấn nhỏ phồn hoa ở bên trong.
Có rất nhiều người qua lại từ thương nhân công tử quý tộc trên đường ghé vào những căn nhà mua sắm lẫn ăn uống.
“ Thật nhộn nhịp, so với Bộc Dương còn phồn hoa gấp mấy lần” Kinh Kha cảm thán lên.
Bành Bố gật đầu, đột nhiên mũi hắn hít hít sau đó thèm thuồng say mê lên: “ là liệt tửu, thiên hạ Anh Hùng Tửu, trợi ạ ta dám khẳng định quầy rượu gần đây..”
“ Huynh đệ quả là diệu nhân, đúng là đệ nhất liệt tửu ở sơn trang chúng ta, là do công tử ủ xuống, cách đây mét con hẽm kia là nơi bán rượu” xa phu quay lại cười nói.
“ Đệ nhất liệt tửu, có phải gia đả từng uống không, cường độ so với liệt tửu khác còn mạnh gấp lần” Lệ Cơ nhỏ giọng nói.
“ Đúng vậy” Bành Bố gật đầu thèm thuồng nói: “ Năm trước Thanh Y thương đoàn có đến, ta cũng được may mắn uống thử, đó là trước đến nay rượu ngon nhất, mạnh nhất mà lảo Bành ta uống được”
“ Đại ca nói không say, mùi vị đó đến nay đệ vẫn còn thèm, hắc hắc” hai tên lính đi theo là A Nam, A Chí phụ họa nói cũng không khác gì Bành Bố đều là những tên mê rượu.
Đám người ồn ào một hồi mất gần nửa tiếng di chuyển được đưa đến một gian kiến trúc cao lớn, tại đó đả có rẩt nhiều người dân có mặt đang tụ tập ở bên dưới mỗi người đều an vị trên những chiếc ghế dài.
Bưng trên tay là một khay gổ hình chữ nhật trên đó có chén sành cơm canh lẫn những chiếc bánh tròn nóng hổi.
Giống như đám người bọn họ là những dân chạy nạn khác được tiếp ứng ở đây, mà trong nửa tiếng này bọn họ đều khiếp sợ rung động trước thành trấn trong núi này.
“ Thơm quá, thơm quá, trời ạ Lệ Cơ tiểu thư, Kinh huynh đệ hai người xem thức ăn, trời ạ lảo Bành ta còn chưa bao giờ được ăn nhiều như vậy” Bành Bố thốt lên kinh hô kích động nhìn khay gỗ đựng thức ăn.
Một chén cơm trắng, cùng một chén canh bí đao cùng tơm sông, chiếc bánh tròn đặt kế cùng một sâu thịt xiên lấy hai con vật không rõ là gì đả bị chặt đầu cùng tứ chi đi.
“ Tơi xốp, ngọt liệm, lại thật hương khi vào miệng lại tan ra” Lệ Cơ mắt sáng lên trên tay cầm một chiếc bánh màu vàng tròn trên mặt có mấy vệt cháy nướng nhẹ, ăn lấy một mảnh nhỏ liền cảm nhận được dư vị trong bánh.
“ Nhoằm nhoằm” Kinh Kha thì càng trực tiếp hắn miệng lớn há ra, trên tay đôi đũa liên tục ăn lấy khẩu phần ăn của mình, loáng một cái chén cơm trắng đả hết, sau đó chuyển sang sực lấy xiên thịt kia, ăn lấy ăn để.
“ Trang chủ đến” var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["fadabbbedcefadecf","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
“ công tử, công tử”
“ đại tiểu thư tốt”
“trang chủ”
“trang chủ”
Một loạt thanh âm vang lên liên tiếp để cho Kinh Kha đám người bị thu hút chú ý, đám người tỵ nạn đang dùng bữa cùng dừng lại thao tác vốn đang ngồi trên những chiếc ghế cũng vội đứng dậy chào đón vị ân nhân tốt bụng cứu giúp bọn họ.
“ Thật đáng yêu” Lệ Cơ thốt lên khi đập vào mắt nàng là một bé gái như búp bê tinh xảo gương mặt, tầm nửa mét chiều cao đổ lại, tóc được bện thành đuôi ngựa mặc một bộ váy màu trắng chân mang một đôi giày đẹp mắt nhưng khác lạ với bất cứ đôi giày gì, đáng nói là bé gái này đang cởi trên một tấm ván gỗ ở dưới là hai bánh xe theo đó mà trượt đi, một đầu trắng như tuyết hồ ly an vị tại phía trước đó.
“ Thật tuấn lãng nam tử” Lệ Cơ thầm hô lên nhìn một nam tử xuất hiện phía sau, như hạc giữa bầy gà một dạng cao hơn so với tất cả đám người khác đến một cái đầu, một đầu tóm tím ngắn rẻ một bên, ngủ quan không một điểm chết, thân thể cường trán từng cơ mũi ẩn hiện sau chiếc áo thun trắng để lộ cánh tay, một chiếc thắt lưng đồ hình một con rồng an vị ở hông, giống như bé gái kia một đôi giày khác lạ.
“ Thanh Y Lâu trang chủ, Dược Thiên Sầu” Kinh Kha lẩm bẩm lên, ánh mắt ngưng mục nhìn nam tử tuổi tác không cách biệc mình là bao nhiêu.
Dược Thiên Sầu cất bước đi đên phía trước quét mắt nhìn đám người cười nói: “ Các vị đường xa mà đến, ta không thể cho các vị cuộc sống sung túc giàu sang, nhưng có thể nuôi sống các vị không cần phải chịu đói, nhưng cho người cá để ăn không bằng dạy người câu cá, ta không thể giúp mãi các vị còn rất nhiều người khác cũng cần giúp đở”
Ngừng một hơi hắn lại nói tiếp: “trước mắt thời gian tuần các vị sẻ được hổ trợ ăn uống, bệnh tật đều do ta chu cấp, sau đó các vị có thẻ lựa chọn đến làm trong các công xưởng của sơn trang, yên tâm ta sẻ trả tiền lương, sẻ hổ trợ nhà ở cho mọi người thời gian đầu, những ai không muốn làm việc trong các công xưởng có thể được hổ trợ sinh sống trong thành, làm những công việc khác để trang trải thu nhập.”
Dược Thiên Sầu vừa nói dứt lời, nử hài sáu tuổi liền tiếp lấy lên tiếng: “ uy các ngươi nghe đây, ai muốn học chữ viết thì tối đến đăng ký
“ Công tử ân đức”
“Đội ơn trang chủ”
“ Công tử nhân nghĩa”
Lệ Cơ nhìn thiếu niên tuấn lãng phía trước phất tay, từ phía sau một đám người cất bước đi vào trên tay họ là những bộ y phục lẫn giày, thậm chí có cả đại phu trong đó, lòng thật sâu kính nể trước tấm lòng tốt bụng của hắn, lẩm bẩm lên: “ cho người cá để ăn còn không bằng dạy người câu cá sao?”
Dược Thiên Sầu lại tiếp lời: “ Ở nơi nào cũng có luật lệ riêng của nó, nơi này cũng vậy, cũng có quy cũ của mình, mong mọi người dành chút thời gian mà học lấy và chấp hành mới khiến cho nơi này vận hành thông suốt được, sẻ có những nhân viên trong trang hướng dẫn cho mọi người, mong mọi người hợp tác”
“ Uy, còn có cả ai muốn học chữ có thể đăng ký nha, đều được miễn phí dạy cả” chỉ loli tay nhỏ vung lên thanh âm trong trẻo cất lên.
Thanh Y Lâu ngang trời xuất thế ở Tề quốc, rồi chỉ trong có năm lớn mạnh thành một thế lực lớn. Không chỉ ở Tề quốc cảnh nội mà Tần quốc cũng thành lập các cứ điểm, trở thành một trong những tổ chức giàu mạnh nhất trung nguyên.
Sự lớn mạnh nhanh chóng của Thanh Y Lâu là liên quan đến Bách Việt, trang chủ Dược Thiên Sầu đại lượng thu gom hàng hóa Bách Việt.
Các sản phẩm đều tinh diệu vô song, được giới quý tộc ưa thích. Thông qua việc qua tay các sản phẩm mà thu về lợi nhuận, không chỉ kinh thương tài giỏi mà một tay điều chế rượu cũng là nhân gian hiếm có.
Cộng thêm làm việc hiệp nghĩa, bình dân người nghèo thường được Thanh Y Lâu thu nhận vào làm việc. Tiếng tốt đồn xa, lại có quan hệ với các thương nhân phú giáp một vùng, chuyện làm ăn càng ngày càng tốt lên.
Song người trong thiên hạ hoàn toàn không hề hay biết Thanh Y Lâu lẫn Dược Thiên Sầu đều là thủ đoạn che mắt của một người làm ra.
Đều là Thiên An hậu thủ bố trí ván cờ cho mình, thông qua Thanh Y Lâu hắn vơ vét tài chính cho Bách Việt lẫn cài người của mình vào trong bảy nước.
Gián điệp theo chân các thương đoàn cắm dùi vào các nước một cách thuận lợi hơn, đồng thời thông qua đó mà hấp thu nhân tài các nước. Chỉ cần là công tượng khéo tay, thợ giỏi đều thu mua đem về cho Bách Việt.