Vốn gia cho rằng lần này nhất định chạy không thoát, chỉ muốn liều mạng với con mèo bạc tình bạc nghĩa kia, vì đại ca báo thù, không ngờ nhị ca lại kịp thời xuất ra lôi hỏa tạc cổn dược, mấy người chúng ta kịp thời trốn thoát. Bình tĩnh nghĩ lại, sự tình lần này có rất nhiều điểm nghi vấn, Đồ Thiện vì sao cứ nhất định nhấn mạnh hắn và con mèo đó là một hội, nếu bọn họ thật liên thủ, Đồ Thiện sao lại bán đứng con mèo kia? Để y lại làm nội ứng không phải tốt hơn sao? Hơn nữa nhìn hình dạng ủy khuất của con mèo kia, nếu thật là y làm, y cũng sẽ không ủy khuất như vậy, dù sao bọn họ cũng đã nắm chắc phần thắng chẳng phải sao? Xem ra gia quá kích động oan uổng mèo của gia rồi.
Nhưng, nhưng, nghĩ rõ rồi gia càng không thoải mái, suốt đường đi nữ nhân đó rút cuộc là có chuyện gì? Chả lẽ mèo của gia sau lưng gia đã cùng nữ nhân đó làm gì có lỗi với gia? Còn có, lời của tên Đồ Thiện khiến gia cũng phải lưu ý, nhất điện vi thần, chả lẽ tên Đồ Thiện kia cũng có ý với mèo của gia?
Tam ca lại gây thêm phiền phức, tình trạng của đại ca vốn đã không tốt, đã đủ khiến người ta lo lắng rồi, tam ca còn ở đó mà khóc, kết quả náo loạn thành một nùi, nói thật chứ, kể từ lúc kết nghĩa, đây là lần đầu tiên năm huynh đệ chúng ta chân chính khắc khẩu, gia vốn trong lòng có điều hổ thẹn, tuy nói không phải mèo làm hại, nhưng phiền phức lại là gia gây ra, hại đại ca thành cái dạng này, trong lòng gia cũng không dễ chịu, kết quả trong lúc nhất thời giận dỗi, lỡ nói là muốn bạt đầu hương (cắt tình huynh đệ), làm mấy huynh đệ lại đánh nhau một trận, kết quả, nữ nhân đó không biết phát điên gì, ôm hài tử chạy mất, vừa đúng lúc đại ca tỉnh lại, gia cũng không rãnh rỗi mà quản nàng ta, nghĩ rằng có con mèo kia ở đây, nàng ta cũng sẽ không có chuyện gì.