Chúc các bạn buổi tối vui vẻ. Mãi iu. Dyan
____________________________________
Mặc cho những ánh nhìn của tụi con trai chằm chằm vào người, Tsugumu vẫn không chịu rời khỏi người tôi
Well, nếu như đây là cảm nhận của Tsugumu về skinship. Thì tôi sẽ không cản lại đâu. [note39354]
Tôi phải thừa nhận, việc này dần trở nên dễ chịu hơn. [note39355]
“Đúng rồi, Tsugumu. Nhà cậu ở đâu vậy?”
“Hừm? Mình chưa nói cậu nhỉ. Nhà mình kế bên Parson’s ấy”
Parson’s là một trong những chuỗi cửa hàng tiện lợi lớn.
Tôi không thường xuyên tới đó nhưng em gái tôi là khách quen ở đấy. [note39356]
Lý do tôi không tới đó vì đơn giản nó là một sự phung phí tiền bạc.
Cha mẹ tôi gửi tôi một khoản tiêu vặt hàng tháng nhưng tôi lại cho hết vào "con lợn tiết kiệm".
Một lần tôi lại gần ba mẹ để nói rằng nó sẽ thật sự lãng phí tiền bạc nếu như cứ cho tôi như vậy, nhưng họ chỉ biết khóc, xin lỗi và khăng khăng từ chối việc cắt tiền tiêu vặt của tôi.
Trước đây tôi đã từng được bảo rằng tôi có thể mua bất cứ thứ gì tôi muốn, nhưng mẹ của tôi, Maizou, thường nói rằng, “Nếu như mày có thời gian để tiêu tiền, thì hãy dành nó để học đi.”
Việc này có lẽ đã hiệu quả, nhưng "con heo" đựng tiền tiết kiệm của tôi đã no rồi.
Tôi chắc chắn rằng nó sẽ sớm phải rú lên thôi. Buti Buti. (kêu lên vì quá đầy, chứa chả nổi nữa)
"Tớ thấy rồi. Trong tòa nhà chung cư bên cạnh à…?”
“Đúng rồi. Đó là căn hộ mà tớ đang ở đấy”
“Tớ không hề biết điều đó…”
Chà, quả là một xã hội khác biệt.
Đây là sự khác biệt giữa quý tộc với thường dân à? [note39357]
Well, một trò đùa lố bịch.
“Kanata ơi~. Nếu được tớ muốn ghé qua nơi này một xíu nhé.”
“Mm…? Không, nếu như tớ về trễ, Maizou-san và em gái của tớ sẽ gặp rắc rối mất.”
“Chỉ một lúc thôi, đi mà~! Nhé~?” [note39358]
Bây giờ chỉ mới là 3h chiều thôi, và nó còn đang trong giờ tan sở.
Mỗi khi học xong, tôi luôn về thẳng nhà mà không la cà đi đâu cả.
Đó cũng là bởi Maiozu san từng nói, “Đừng có mà đi lòng vòng! Mày chỉ là một đứa con rắc rối thôi! Đừng có mà làm mẹ mày phải xấu hổ thêm nữa!” [note39360]
Thế nên tôi phải về nhà nhanh nhất có thể để tránh gây phiền phức không cần thiết.
“Nó sẽ không tốn nhiều thời gian đâu, nếu có chuyện gì xảy ra, mình sẽ bảo vệ cậu!”
Đó là lần đầu tiên một cô gái nói những lời như vậy với tôi.
Nó thật ngầu làm sao.
Sự kiên quyết của cô ấy đã lấn át tôi ra rìa, và tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gật đầu.
Chậc, nếu về trễ quá, chắc mình sẽ gọi cho bà ấy vậy.
•
•
•
“Yesss! Tớ thắng rồi!”
"Mmm… tại sao mình lại thua nhỉ…?”
Vì đã thay đổi điểm đi, nên bây giờ chúng tôi đang chơi ở khu trung tâm trò chơi.
Bình thường thì tôi sẽ chẳng quan tâm gì tới mấy khu này đâu, và tôi cũng không có tiền. Nhưng mà Tsugumu lại năn nỉ tôi để cô ấy mua cho tôi đồ uống, thế nên tôi đành phải để cô ấy mua cho tôi một vé luôn.(???) [note39361]
Đáng lẽ thông thường, việc này phải ngược lại chứ.
“Tớ xin lỗi, Tsugumu. Tớ sẽ trả lại tiền cho cậu vào ngày mai”
“Cậu không cần phải lo lắng về nó đâu!”
Tsugumu đưa ngón trỏ lên đầu mũi tôi khi tôi đang quay đầu lại để xin lỗi.
“Cậu có chắc về điều đó không?” [note39362]
“Tụi mình là bạn mà. Đã là bạn bè thì mua đồ uống cho nhau là chuyện thường, chẳng phải sao?”
“Nó... thật sự là như vậy à…?”
“Phải, phải!”
Tôi chưa từng đến những nơi như thế này với bạn bè nên không biết mình phải làm gì.
Dù vậy, người bạn Tsugumu này vẫn đang dẫn dắt tôi.
Không hề có ý đồ gì trong nụ cười đó, tôi biết rằng cô ấy chỉ đang cố gắng làm tôi vui.
Vậy nên tôi muốn đáp lại những cảm xúc này.
“…Cảm ơn nhiều nhé, tớ tin ở cậu”
“Yeah, cậu có thể tin tưởng ở mình mà!”
Thật sự mình không biết báo đáp cậu thế nào cho đủ cả, Tsugumu.
Chỉ có cô ấy và duy nhất cô ấy là bạn của tôi.
Tuy vậy, có một câu hỏi ập vào đầu tôi.
——— Tại sao cô ấy lại tốt với tôi như vậy?
Tôi chỉ nhắn tin và trò chuyện với cô ấy qua điện thoại thôi mà, và đây cũng là lần đầu tôi gặp mặt cô ấy nữa.
Tôi rất tò mò rằng làm sao cô ấy lại biết mặt tôi ngay từ đầu, nhưng tôi sẽ gạt điều đó sang một bên lúc này.
Có phải do chúng tôi là bạn nên cô ấy mới đối tốt với tôi tới vậy?
Tôi thật sự thắc mắc, nên tôi quyết định sẽ hỏi cô ấy.
“Tsugumu này?”
“Ơi, có chuyện gì vậy?”
"Tại sao Tsugumu lại quan tâm tới tớ nhiều như thế?”
Tôi hiểu rằng có sự cách biệt giữa tôi và cô ấy, giống như là giữa bầu trời và mặt đất vậy.
Cô ấy xinh đẹp, thông minh, chu đáo, quan tâm bạn bè và là một cô gái cực kì tốt.
Còn tôi thì ngược lại, một con người tiêu cực bị ghét bởi Ayaka Kirishima, Moemi Kishi, gia đình, Airi Nishikawa và tất cả bạn học cùng lớp.
Kể cả khi lần đầu chúng ta gặp nhau, cậu ấy lại có vẻ như không bận tâm bởi sự tồn tại u ám bao quanh tôi và đối xử với tôi một cách bình thường.
Tôi cảm thấy thật có lỗi vì đã làm cho cô ấy phải trải qua nhiều vấn đề khi vừa chuyển đến trường khác và rằng, bằng cách kết bạn với tôi đã làm cho vị trí trong lớp của cô ấy trở nên tồi tệ.
Nhưng cô ấy vẫn mỉm cười với tôi như thường lệ chẳng có chút thay đổi nào.
“Đó là một câu hỏi kì cục đấy, cậu biết không. Nếu như cậu là bạn của mình, trong trường hợp đó tớ phải quan tâm chăm sóc đến cậu, đúng không?”
“Nhưng tớ đã làm cho cậu gặp phải rắc rối…”
“Tớ không nghĩ cậu làm phiền tớ đâu. Tớ chỉ làm việc mình cần phải làm thôi, và người khác nghĩ gì thì không phải vấn đề quan trọng.”
Với nụ cười trên khuôn mặt, Tsugumu bước tới gần tôi, nắm tay lại thành quả đấm và đập nhẹ vào ngực tôi.
“Cậu là bạn của mình. Mình muốn chăm sóc tới những người bạn của mình. Và tớ đã nói gì nhỉ? Dù cho cả thế giới này có quay lưng lại với cậu, mình sẽ là người duy nhất tin tưởng ở cậu.” [note39363]
“Tsugumu…”
“Được rồi, được rồi, nói chuyện phiếm thế này đủ rồi! Tụi mình đang lãng phí thời gian đấy, hãy chơi thêm vài trò nữa nào!”
Cô ấy vỗ tay để kết thúc cuộc trò chuyện, và Tsugumu bước đi trước rồi rời khỏi tôi.
Phải, đúng vậy… Yeah, đó là những gì bạn bè dành cho nhau.
Những lời nói của cô ấy đã xoa dịu tôi khỏi những khó chịu từ cảm xúc do dự của bản thân. Nó thật sự dễ chịu một cách kì lạ.
Tôi đưa ánh nhìn của mình về phía sau Tsugumu đang bước đi và thầm cảm ơn cô ấy từ tận trong tim.
“…Đúng vậy, mình có cậu… Mình sẽ mãi mãi không bao giờ để cậu rời xa, không bao giờ…”
•
•
“Mình lại thắng nữa rồi!”
“Tớ không chấp nhận điều đó đâu. Cậu chơi xấu.”
“Ái chà. Nó không giống cách một kẻ thất bại rống lên đâu, đúng không? Không có gian lận hay chơi xấu gì cả khi chơi khúc côn cầu trên bàn đâu.” [note39364]
Chúng tôi đã chơi trò khúc côn cầu bàn, và tôi đã bị đánh bại hoàn toàn bởi Tsugumu.
Nó thật sự kì quặc, mặc cho tôi có nghĩ thế nào đi nữa.
Không cần biết tôi là một tên “newbie” ra sao, rõ ràng tôi không thể ghi nổi kể cả một điểm khi đấu với Tsugumu.
Có khi nào cậu ấy là một cầu thủ môn khúc côn cầu trên bàn không nhỉ? [note39365]
Chà, cũng không quan trọng mấy, bởi cô ấy trông có vẻ đang rất vui vẻ kia mà.
"Được rồi, bây giờ tụi mình thử trò đua xe thôi.”
"Đua xe… Tớ không biết lái lắm đâu…”
“Đừng lo đừng lo, không sao đâu! Nó chỉ là một trò chơi thôi mà, cứ nhẹ nhàng tận hưởng thôi!”
“Ừm, tớ mong là thế…”
Tôi đành phải tin vào nó, nghe theo lời cô ấy.
Nhân tiện thì, liệu thời gian có ổn không nhỉ…?
"Có phải là cậu đấy không… Kana.”
Khi mà chúng tôi di chuyển tới góc nơi mà có trò đua xe, tôi bất ngờ bị tiếp cận từ đằng sau.
Khi tôi quay lại, đã có một cô gái với dáng điệu lòe loẹt ở đó. [note39366]