[note39324]
Edit : Lâu quá không gặp mọi người. Bọn tui up chap mới r đây và lên vào giờ chẳng linh chút nào nữa (@_@;) ... Thôi thì chúc các bạn đọc vui vẻ
____________________________________
Bầu không khí ảm đạm biến mất khi thời gian qua đi, và thời gian của các hoạt động sau giờ học đã đến.
Bạn của tôi, Tsugumu, người đang dang hai cánh tay ra và tận hưởng sự tự do, quay sang phía tôi.
“Cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, cảm ơn vì sự chăm chỉ của cậu, Kanata.”
“Vâng, làm tốt lắm, Tsugumu.”
“Vâng, Cảm ơn.”
Tôi thực sự băn khoăn đã bao lâu rồi, tôi mới có một cuộc trò chuyện bình thường như thế.
Tôi cảm thấy thật là hoài niệm.
Hai cô gái tiếp cận chúng tôi.
“Um... Ờ, làm tốt lắm, Kana-kun.”
“Phải đó, cảm ơn vì sự chăm chỉ của cậu.”
Một trong số họ là Kirishima-san.
Cô ấy hỏi tôi tương tự như cách trước đây, hoặc tôi có thể nói rằng cô ta chẳng bao giờ học được điều gì.
“Nè, nè, Amano-san! Tớ xin lỗi cậu vì buổi sáng hôm nay! Tớ đã cảm thấy một chút hối hận. Vì vậy, như để chuộc lỗi, chúng ta sẽ có một buổi gặp mặt với lớp, và Amano-san cũng được chào mừng để đến luôn.”
Người còn lại Nishikawa-san.
Cách cô ta nói chuyện vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, mặc cho rằng sự thật là cô ta đã bị đánh bại tơi tả bởi ngôn từ của Tsugumu.
Tâm lý thép thật đấy.
Cô ta chẳng đoái hoài gì tới tôi mà chỉ mời riêng mỗi Tsugumu, mặc cho tôi ở ngay cạnh cô ấy, giống như đang nói rằng cô ấy không hề ưa tôi vậy.
Thậm chí cô ta còn không nhìn tôi lấy một lần.
Ừ thì, tôi không có hứng thú nên nó ổn thôi.
“Này, Nishikawa-san ? Tớ đánh giá cao đề nghị của cậu, nhưng tại sao cậu lại không mời cậu ấy theo cùng? Có phải rằng cậu đang cố tình bỏ rơi cậu ấy ra khỏi cái kế hoạch của cậu đúng không?”
Giọng cô ấy lại lạnh như băng... một lần nữa.
Cô ấy dường như đã kết luận giống với tôi từng nghĩ, nhưng có lẽ nó chỉ là tưởng tượng của tôi thôi, bởi vì tôi cảm nhận được rằng sự tức giận của cô ấy nó đã ở một “level” khác.
Có lẽ đã cảm nhận được điều này, Nishikawa vội vàng tìm lấy một lời bào chữa.
“Eh? Ồ, vâng, không, nó không phải như vậy đâu, nhưng! Chỉ là tớ không nghĩ rằng Hanasaki sẽ có ý định đi chơi với người khác đâu, vì vậy nên tớ tưởng rằng điều đó sẽ gây phiền phức nếu như chúng ta mời cậu ấy. Đúng không, Hanasaki... Nó thực sự rất phiền phức, phải chứ?” [note39325]
Vì vài lý do, Nishikawa-san ra hiệu với tôi.
Tôi không thích khi người khác đột ngột ra hiệu với tôi như vậy, nhưng nó thật là phiền hà vì thế tôi đành phải đồng ý với điều đó vậy.
Cô ta tỏ vẻ rằng không hề muốn tôi đến cùng.
“Đúng, cậu nói đúng. Nó sẽ là một sự phiền toái nếu như tôi cũng đi, vì vậy các cậu hãy tận hưởng sự vui vẻ cho bản thân mình.”
“Đúng vậy!”
Khi tôi nói điều đó, Nishikawa-san trông có vẻ an tâm.
Mặt khác, Kishirima-san, buồn bã nhìn xuống vì một vài lý do nào đó.
Khi Tsugumu lắng nghe tôi nói những điều ấy, cô ấy mỉm cười với tôi.
Thật lòng mà nói, nụ cười làm cho tôi thật dễ chịu. [note39326]
“Tớ hiểu rồi. Tớ đành phải từ chối lời mời của cậu.”
“Hể...? T, tại sao?”
Có lẽ cô ấy đã nghĩ rằng đó là một phản ứng không thể ngờ tới, nhưng mặt của Nishikawa-san đã trở nên tái đi và hoảng sợ.
“Kh-không! Không thể như thế được! Tớ chắc chắn rằng những cậu con trai khác sẽ rất vui mừng nếu được gặp cậu ở đó! Ừ, phải rồi! Nó giống như là một buổi tiệc chào mừng cho Amano-san đó, vì vậy chúng ta cần cô ấy” [note39328]
“Tôi hiểu rồi, vậy nó chỉ là “một cú lừa” dành cho tôi thôi đúng không?”
Tsugumu lẩm bẩm và thở dài như thể bị choáng.
Mặt của Nishikawa-san càng trở nên xanh hơn nữa, như thể đang bị Tsugumu đóng đinh vào đầu. [note39329]
“Không, ý tớ không phải vậy đâu! Tớ chỉ muốn nói với cậu rằng những câụ con trai ở đó muốn Amano-san tới đó như thế nào thôi mà...! [note39330] C-Cậu thấy đó! Amano-san thì rất nổi tiếng! Nên tớ cũng muốn được làm bạn với cậu luôn!”
“Well, cảm ơn vì điều đó. Nhưng tôi không muốn làm bạn với những người đem người khác ra làm trò cười. Đương nhiên, nếu như cậu ấy không đi, tôi chả việc gì phải đi cả”
Tôi lại nghĩ rằng Tsugumu, người mà từ chối với nụ cười mà không hề lùi lại dù chỉ một bước, thật sự là một cô gái mạnh mẽ và là một cô gái tốt.
Sau tất cả, cô gái này chính là bạn thân nhất của tôi.
Nhưng Nishikawa-san cũng không lùi lại, không hiểu tại sao cô ấy lại lườm tôi nữa.
“Tại sao cậu lại chọn hắn thay vì chúng tôi hả?”
Nó là một điều tồi tệ nếu để nói với ai đó và cô ấy thật sự ghét tôi.
Tôi đã làm gì cô ấy à?
Tôi nghi ngờ rằng là tôi đã làm gì nhỉ?.
“Đúng vậy. Cậu ấy là bạn thân nhất của tôi. Việc tin tưởng vô điều kiện vào người bạn của mình là điều quá đỗi bình thường. Không giống như một vài người nào đó đâu.”
Đó là một câu nói đầy sự mỉa mai.
Vì một vài lý lí do, Kirishima-san và Kishi-san có vẻ đã phản ứng với những lời nói của Tsugumu, nhưng tôi đếch hiểu tại sao.
“Chà chà, đó chính là lý do mình muốn rút ra khỏi cuộc “họp mặt, đi chơi” này đấy.”
“Cô nên biết rằng, cô không nên quay lưng đi chỉ vì có một chút dễ thương. Cô sẽ không làm bạn được với ai đâu.”
“Fufu, đó có được xem là một lời mỉa mai không? Nếu như là bạn bè ấy, tôi đã có sẵn một người bạn tuyệt vời tên là Kanata-kun rồi, vậy nên tôi sẽ chả phải lo lắng về nó đâu nhé. Chúng ta đi thôi?”
Chẳng cho tôi thời gian để trả lời lại nữa, Tsugu kéo tôi bằng tay và rời khỏi lớp học.
Tôi đi khỏi lớp theo sự dẫn dắt của cô ấy.
Tại lúc đó, Nishikawa-san lườm tôi, vẫn vì một vài lý do. [note39331]
Tôi không thích bị lườm như thế.
Nó không hề làm giảm đi sự cảnh giác của tôi tí nào.
“Nè, Kanata? Cậu sẽ về thẳng nhà đúng chứ?”
Ngay lúc tôi ra khỏi lớp và hướng về lối ra, Tsugumu, người đang ở bên cạnh tôi, nói.
Tớ không quan tâm cậu làm gì, nhưng đừng lúc nào cũng nhìn vào mặt mình giùm cái. [note39331]
Một cảm giác thật mới lạ khi được một cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm ở một khoảng cách gần như thế.
Tôi thực sự đã ở gần tới mức có thể hôn cô ấy luôn rồi.
“Chà... Tớ dự định là như thế. Nhân tiện, cậu có thể xích ra khỏi tớ được không?”
“Hmm~? Sao vậy? Cậu cảm thấy xấu hổ vì điều gì à~?.”
“Không, vấn đề ở đây chỉ là cách mọi người nhìn vào tớ thôi...”
“Hửmmm~?”
Nó chính xác là vấn đề mà tôi đang dính vào.
Kể từ khi tôi rời khỏi lớp học, Tsugumu đã bước đi bên cạnh tôi với cánh tay cứ ôm lấy quanh người tôi, và tụi con trai cứ ghìm ánh mắt như muốn xuyên thấu tôi được một lúc rồi... Tôi thấy đau đớn.
Thật vô lý làm sao.
Có phải là tôi làm vậy vì tôi muốn đâu trời.
Hơn nữa, Tsugumu cứ ép bộ ngực đẫy đà đó vào tay tôi một cách không cần thiết, điều đó làm cho sự nguy hiểm được nhân đôi vào ánh mắt của mấy người đó.
Nó thật sự không hợp lý chút nào.
“Mình hiểu rồi, hóa ra là vậy. Mình không quan tâm suy nghĩ của người khác. Thay vào đó, mình nghĩ rằng chúng ta nên thể hiện ra.”
“Tớ thật sự sẽ đánh giá cao nếu như cậu chịu đặt mình vào trường hợp của tớ đấy.”
“Tại sao~? Thành thật mà nói, thì nó cảm giác rất tuyệt, phải không?”
Tôi hiểu rồi, đó là điều chắc chắn.
Dù rằng tôi chả còn cảm xúc gì nữa, nhưng đâu có phải là tôi không có ham muốn tình dục đâu?.
[note39333]
Sau tất cả thì tôi vẫn chỉ là một tên con trai.
Và tôi chỉ là một tên mới lớn, thật sự lo lắng khi những cám dỗ ngọt ngào đến với tôi thôi.
“Fufu, hãy thành thật với mình đi, nó rất tuyệt đúng không? Cậu nghĩ thế nào về ngực của mình?”
“Chúng thật tuyệt và mềm mại.” [note39334]
“Haha, cậu thật thà quá đó.”
Nếu như tôi cứ bị cám dỗ bởi giọng nói ngọt như kẹo đường thế này, tôi sẽ bị gài bẫy và gật đầu với mọi thứ quá.
Đừng có mà xem thường con trai mới lớn.
Không, xin lỗi, tôi đã đi quá xa rồi.
Vì vậy, các chàng trai, làm ơn đừng cứ nhìn tôi với ánh mắt đầy sát khí như thế.