CHƯƠNG
Lạc Tư cùng Lý Ân đều dùng thái độ dị thường quý
trọng đối đãi Thiên Ái đang ngủ say, không chút chú ý đến sự tồn tại của những
người còn lại trong phòng học, chỉ cần có người dùng ánh mắt bất thường nhìn bọn
họ, Lý Ân sẽ dùng nhãn thần thập phần băng lãnh nhìn lại kẻ đó. Tương phản, Lạc
Tư vẫn ôm Thiên Ái, một tay vuốt lưng cậu, tiết tấu đều đều mềm nhẹ, ý đồ để cậu
ngủ càng sâu.
Lạc Tư giống như hoàn toàn không cảm nhận được
thể trọng của thiên hạ trong lòng, tuy rằng Thiên Ái rất nhẹ nhưng dù sao cậu
cũng là con trai, nhất định cũng có chút trọng lượng, vậy mà Lạc Tư mặt không đỏ
khí không suyễn, giống như Thiên Ái chả nặng chút nào, bởi vậy có thể biết, vóc
dáng thon dài rắn chắc của hai người cũng không phải để làm cảnh.
Khác với bình thường, phòng học ngày hôm này bởi
vì sự xuất hiện của hai người mà không còn sóng gió, giáo viên nhìn học sinh dị
thường an tĩnh ngồi tại chỗ, mừng rỡ, bất giác giảng bài lớn tiếng hơn. Cảm
giác được thiên hạ trong lòng hơi nhíu lông mày, Lạc Tư bất mãn nhìn Lý Ân.
“Lý, Tiểu Ái muốn tỉnh, bảo giáo viên kia
câm miệng!”
Nghe được Lạc Tư nói, Lý Ân thật là xấu hổ. Tuy
hai người là song sinh nhưng tính tình Lạc Tư lạnh lùng hơn cũng cứng nhắc hơn,
Lý Ân thì tương đối nhiệt tình, đã lạnh thì rất lạnh, còn đã nóng thì có thể
làm tan chảy người khác.
Lạc Tư đối bất luận chuyện gì cũng không có hứng
thú quá lớn, chỉ đối với Thiên Ái là thậm chí so với Lý Ân còn chú trọng hơn. Ở
trong đầu Lạc Tư, mặc kệ ngươi là cái giống gì, chỉ cần làm Thiên Ái khó chịu,
làm ồn đến em ấy, Lạc Tư ta sẽ tức giận, có thể nói tình tự của Lạc Tư là vì
Thiên Ái mà biến động.
Lý Ân phi thường am hiểu loại tính tình này của
Lạc Tư, không thể làm gì khác hơn là ép buộc bản thân học tập tất cả thói quen
của nhân loại, như vậy lúc Lạc Tư ở trước mặt người khác lạnh lùng quá mức, bản
thân cũng có thể đứng giữa trung hòa một chút, để hai người thoạt nhìn sẽ không
quá mức phi nhân loại.
Lý Ân cười khổ, ở trên lớp học nói giáo viên đừng
làm ồn??? Đùa à?!? Thế nhưng nhìn vẻ chăm chú trên gương mặt đoan chính của Lạc
Tư, aish… . . . Lý Ân chậm rãi thở dài một hơi, giơ tay đứng lên: “Thưa
cô, Lạc có chút không thoải mái, em có thể đưa em ấy tới phòng y tế
không?”
Đang giảng đến nước miếng tung bay, vui vẻ không
ngớt lại bị cắt đứt, nữ giáo viên đang muốn phát tác, thấy cử động lễ phép của
Lý Ân, còn có tươi cười tuấn mỹ vô địch của Lý Ân, bị mê đảo đến không nói ra lời,
“Được, được, hai em đi nhanh lên!”
Được giáo viên cho phép, Lý Ân cho Lạc Tư một
ánh mắt, Lạc Tư hiểu rõ ôm Thiên Ái muốn ra khỏi phòng học. Đúng lúc này, một
nam sinh gà mẹ() mắt sắc thấy được
Thiên Ái trong lòng Lạc Tư, vốn đã bất mãn với cậu, lửa giận liền xông lên ót,
hoàn toàn quên mất nhãn thần băng lãnh khiến người khác lạnh lẽo của Lý Ân.
“Thưa cô, bạn Lạc Tư ôm học ~ sinh ~ ưu ~
tú không biết muốn đi đâu, đang trong giờ học mà có thể làm vậy sao?”
Vừa nghe được lời nói của nam sinh kia, hai người
không hẹn mà cùng giận tái mặt lại, Lạc Tư lạnh giọng nói: “Ta mặc kệ hiện
tại là lúc nào, là giờ học thì làm sao! Tiểu Ái sớm đã không cần ngồi đây nghe
lão thái bà này giảng bài, ngươi cho là ta không biết sao? Còn có, ta ở đây nói
cho lũ nhóc các ngươi biết… Nếu có người dám lại trào phúng hoặc khi dễ Tiểu
Ái, các ngươi sẽ chết chắc! Thế nào? Không nói nữa? Lý, đi, thực cực độ buồn
chán, những kẻ này…. chết một trăm lần cũng không đủ…”
Lạc Tư khó có dịp nói nhiều như vậy, khẩu khí
tuy rằng nhàn nhạt nhưng mang theo lực chấn nhiếp cường đại. Đây là bởi phương
hướng tu luyện của hai người không giống nhau, Lý Ân thiên về chiến đấu còn Lạc
Tư thiên về tinh thần. Thời gian Lạc Tư nói chuyện bất giác sử dụng một chút ma
lực, lưu lại trong ngực mỗi người ở đây một dấu vết đáng sợ.
Biết Lạc Tư tức giận Lý Ân cũng không ngăn cản,
bởi vì câu nói của tên nam sinh kia cũng khiến Lý Ân tức giận, nếu như không phải
được giáo dục cẩn thận, chỉ sợ đã sớm xông lên biến tên kia thành tang thi.
Lý Ân cười cười nói, “Ha hả… . . . Mọi
người không cần để ý, tính tình Lạc Tư vốn là như vậy, nhưng mà… lời ta muốn
nói cũng giống Lạc, không nên đi khơi mào tức giận của bọn ta, hậu quả… không
phải… thứ các ngươi có thể tưởng tượng được!”
Lý Ân nguyên bản đang mỉm cười, lúc nói mấy lời
cuối biểu tình nháy mắt băng lạnh, thoạt nhìn so với Lạc Tư đạm mạc còn đáng sợ
hơn, Lý Ân còn tận lực nhấn giọng làm tăng thêm một ít lực phá hoại trong lời
nói, biểu tình tương phản làm mọi người từ mộc xuân phong biến thành nơm nớp lo
sợ, cũng càng khắc sâu cảm nhận sự đáng sợ của hai người này.
Nói xong, Lý Ân cũng không quay đầu lại theo Lạc
Tư đi ra khỏi phòng học. Lúc bọn họ rời đi, mọi người không nói gì, qua một hồi
lâu mới có người lục tục hoàn hồn. Chỉ qua mấy tiếng, thanh danh hai học sinh mới
chuyển đến Lý Ân cùng Lạc Tư liền lan ra khắp trường, việc bọn họ đặc biệt quan
tâm Thiên Ái cũng truyền tới không sót một góc…
Mà Thiên Ái thì sao? Ha hả… . . . Đang ngủ rất
sâu! Không hề biết người trong mộng của cậu đã tới. Bởi ấm áp Lạc Tư cho, Thiên
Ái ngủ càng trầm, bất giác ở trong lòng anh lộ ra mỉm cười xinh đẹp khả ái.
“Lý, không cần cái gì phòng y tế đâu, chúng
ta trực tiếp quay về phòng Tiểu Ái, Tiểu Ái đáng yêu, em ấy còn chưa biết gian
phòng đó là dùng cho chúng ta!”
“Đúng vậy, em ấy khẳng định sẽ cảm thấy thật
kì quái, ha hả… . . .”
Hai người hiểu ý cười, thì ra mặc dù có quy định
không thể trực tiếp tiếp xúc vợ nhưng hai người thông minh lập tức nghĩ ra, như
vậy gián tiếp tiếp xúc vẫn được đúng không??
Chú thích:
() Gà mẹ: Ý chỉ người có tính bao đồng,
thích chõ mũi vào chuyện của người khác.
Thú ái – chương