*Trans+Edit: Lắc
Lucien xấu hổ cười cười. Cậu chỉ định tùy tiện nói đùa vài câu để bộc bạch chút cảm xúc, không ngờ lại chọc trúng phần mềm yếu, dễ tổn thương nhất trong tim Natasha. Trong thoáng chốc cậu muốn an ủi cô, nhưng lại không biết phải nói cái gì, chỉ sợ mọi lời an ủi nói ra đều sẽ thành xát muối vào vết thương của cô.
Thấy Lucien như vậy, đôi môi không dày không mỏng của cô khẽ mím lại rồi nhỏ giọng cười. “Đừng lo, ta rất mạnh mẽ. Những gì đã xảy ra trong quá khứ đều là ký ức không thể xóa nhòa. Chúng ta phải trân trọng nó và rút ra bài học kinh nghiệm từ nó, đó mới là thái độ mà chúng ta nên có trong cuộc sống. Với lại, trước mặt ta, cậu không cần phải lo lắng về việc lỡ nói sai điều gì. Chúng ta là bạn. Trông ta có giống người nhỏ mọn hay mong manh dễ vỡ không?”
“Chà, nếu vậy thì tôi thành thật nhé. Thứ duy nhất mà chúng ta học được từ lịch sử và quá khứ chính là chúng ta chẳng học được cái gì từ lịch sử và quá khứ cả.”[note57874] Lucien “nghiêm túc” nói.
Nghe xong, mới đầu Natasha đứng hình mất một lúc, nhưng sau đó khi Lucien không thể giữ nổi vẻ mặt nghiêm túc nữa mà cười lớn, cô cũng bật cười theo. Cả hai cười ngặt nghẽo đến nỗi không cách nào duy trì nổi lễ nghi quý tộc được nữa. Tấm lưng hiệp sĩ của cô đáng lẽ phải luôn thẳng tắp lúc này cũng không khỏi khẽ gập, nụ cười rạng rỡ trên môi như một đóa hoa violet đang nở rộ.
Tiếng cười vui vẻ nhưng tràn đầy cảm xúc phức tạp dần lắng xuống. Natasha hơi khàn giọng nói: “Có lẽ là vậy thật. Nếu lại yêu một lần nữa, có lẽ ta vẫn sẽ dâng trọn tất thảy cho cô ấy, sẽ đối xử tốt với cô ấy bằng cả tấm lòng. Bài học gì đó không nhớ nổi đâu.”
“Vậy thì tôi chúc người, Điện hạ, chúc người sẽ sớm gặp được một cô gái thực sự tốt với mình và được trải qua một mối tình thật đẹp.” Lucien chân thành nói.
Natasha nhướng đôi lông mày xinh đẹp: “Sớm? Trông ta giống loại người có thể tùy tiện quên đi quá khứ và cảm xúc của bản thân rồi bắt đầu mối quan hệ mới một cách bừa bãi lắm hả? Ta rất chung thủy và bền lòng đấy nhé!”
Mặc dù Natasha tỏ vẻ giận, nhưng Lucien có thể nhìn ra được tâm trạng thực sự của cô khi cùng cô trò chuyện vui vẻ vừa rồi, rằng nỗi buồn cô giấu kín trong lòng và không thể nói ra thực chất đã dần nguôi ngoai. Trong lòng nhẹ nhõm đi không ít, Lucien tiếp tục nói với vẻ “ngạc nhiên”: “Gì cơ? Điện hạ, người chung thủy sao? Bền lòng ấy hả? Thế thì chẳng phải người có rất ít kinh nghiệm yêu đương sao? Thế mà người còn liên tục đòi dạy tôi theo đuổi phụ nữ. Tôi nghi lắm nhé, người thì có thể dạy tôi được cái gì?”
“Hừ, cho dù có ít kinh nghiệm tình trường đến đâu đi chăng nữa thì ta vẫn là người đã có kinh nghiệm với một mối quan hệ trọn vẹn nhé. Ta lại còn là phụ nữ nữa, thế nên tâm lý phái nữ ai hiểu bằng ta! Ta đâu có như cậu, còn chưa được nắm tay cô gái nào bao giờ, Lucien. Thế nên dĩ nhiên ta có rất nhiều điều để dạy cho cậu!”
Lucien tỏ vẻ “bất lực” nói: “Đừng hở tí lại lôi chuyện này ra nói chứ…”
“Được thôi, vậy chuyển chủ đề. Lucien, cậu vẫn chưa có nụ hôn đầu phải không? Môi con gái ngọt ngào lắm đấy. Thế mà cậu còn chưa được thử, tiếc ghê cơ.” Natasha cười khẩy nói.
“Này… Biến thái quá rồi đó…” Lucien “giận”.
Chủ đề thế nào đã vô tình chuyển sang hướng của những “cánh mày râu”.
Natasha cười khúc khích nói: “Quả là một cậu nhóc ngây thơ, Lucien à. Cậu phải thừa nhận là ta có rất nhiều điều để dạy cho cậu về việc theo đuổi phụ nữ và tình yêu chân chính đi!”
“Rồi, rồi. Tôi thừa nhận.” Lucien giơ tay đầu hàng với nụ cười “khiên cưỡng”.
“Haha.” Natasha bất chợt bật cười kiêu hãnh, một nụ cười rạng rỡ và đầy quyến rũ.
Tiếng cười ngạo nghễ dần dần dừng lại. Natasha ngẩng đầu, đôi mắt trong veo bình tĩnh nhìn Lucien, trên môi là một nụ cười dịu dàng. “Cảm ơn, Lucien.”
“Chúng ta là bạn bè mà.” Lucien thu lại tất thảy những “bất lực”, “giận”, “khiên cưỡng” vừa rồi và lại nở một nụ cười dịu dàng như mọi khi.
“Được cười như vậy xong, ta thấy bình yên hẳn. Thiếu tình yêu đâu có phải là tận thế. Ta còn có cha, có các trưởng bối, có dì Camil, và có cả người bạn thân của ta, Lucien nữa. Ta nhất định sẽ vượt qua.” Natasha khẽ nở nụ cười nhẹ nhõm nói, sau đó lại chắc nịch bổ sung thêm: “Ta nhất định sẽ giới thiệu cho cậu một cô gái tốt.”
“…Với mấy việc thế này, người tốt nhất để tôi tự mình nỗ lực đi.” Lucien bất lực lắc đầu.
Natasha không trêu chọc cậu nữa mà chuyển sang nhắc đến những điều mà cậu quan tâm. “John sau khi thức tỉnh ‘Phước lành’ đã được phong tước hiệp sĩ. Giờ cậu ấy đã là lãnh chúa rồi. Giống như Lãnh chúa Venn, sư phụ của cậu ấy, John cũng đã tuyên thệ trung thành với gia tộc Violet. Thế nên bây giờ cậu ấy đã có cho riêng mình một lãnh thổ gồm một số trang viên gần Aalto và một biệt thự sân vườn ở trong khu quý tộc.”
“Chú Joel và dì Alisa của cậu thì đã và đang học lễ nghi quý tộc trong suốt vài năm qua, đồng thời giúp John quản lý tài sản và thay cậu ấy giao lưu với các quý tộc khác. Ban đầu thì việc học tập rất vất vả, họ cũng thường bị những quý tộc khác coi thường nữa, nhưng vì con trai, cả hai đều vô cùng nỗ lực và kiên trì. Bây giờ chú Joel của cậu còn khá nổi tiếng trong giới quý tộc với biệt hiệu là ‘Nghệ sĩ Hạc cầm Tám Ngón’ nữa đấy. Chỉ là trong chốn quý tộc này, có lẽ chỉ những khi được chơi nhạc, ông ấy mới thực sự vui vẻ.”
“Nhóc Iven nay đã cao hơn, ngày càng ra dáng một người đàn ông hơn rồi, và hiện cũng đang trong quá trình huấn luyện hiệp sĩ khắc nghiệt. Felicia thì vừa mới tổ chức buổi hòa nhạc solo đầu tiên trong sự nghiệp của mình. Buổi diễn không tệ chút nào đâu, nhờ vậy mà giờ em ấy đã có thể thực sự đặt chân vào giới nhạc sĩ. Còn với Elena, sau ba năm học hành vất vả, còn phải chống lại hôn nhân sắp đặt của gia đình, cô ấy cũng vừa mới vượt qua kỳ thi nhạc sĩ cách đây không lâu và hiện đang được một dàn nhạc lớn thuê. Cô ấy đã có sự nghiệp riêng và không còn phải phụ thuộc vào đàn ông như những cô gái bình thường nữa.”
“Sau hai năm sa sút tinh thần, Pierre cuối cùng cũng vực dậy được bản thân và bắt đầu học kỹ thuật piano fingering mà cậu đặt nền tảng, đồng thời kết hợp nó với kỹ thuật harpsichord fingering trước đây để tạo ra phong cách chơi độc nhất của riêng mình. Học trò của cậu, Grace, cũng đã dồn rất nhiều tâm huyết vào piano và được nhiều nhạc sĩ khen ngợi. Một vài bản piano do cô ấy sáng tác cũng không tệ. Nhờ địa vị được tấn thăng của ông Victor trong giới âm nhạc, Lott và Herodotus cũng đều trở thành những violin thứ nhất[note57875] xuất sắc.”
“À, John hiện không ở Aalto. Bởi vì chiếu theo quy định của Công quốc, các tân hiệp sĩ cần phải gia nhập Hiệp sĩ Đoàn Violet và đóng quân ở pháo đài Dãy núi Hắc ám hoặc pháo đài phía bắc trong năm năm, sau đó tùy tình hình sẽ được điều động sang nơi khác. Hiện tại cậu ấy đang ở pháo đài Dãy núi Hắc ám. Lucien, nếu cậu ở lại Aalto thêm một thời gian thì có lẽ sẽ kịp đợi cậu ấy quay lại trong kỳ nghỉ đấy…”
Nghe Natasha tường thuật, trong lòng Lucien cảm thấy mềm mại lạ thường. Một mặt là vì nghe được tin tức của những người thân quen, mặt khác là bởi Natasha, đường đường là Công nương của Công quốc Orvarit, Nữ Bá tước Violet, Nữ Đại Công tước tương lai, lại chỉ vì yêu cầu của cậu mà đi để ý đến tin tức của những con người tầm thường nhỏ bé chẳng liên quan gì đến cô, chẳng đáng để cô chú ý.
Đang nói dở, Natasha bất chợt ngừng lại, nhìn Lucien đang cười ôn nhu với mình bằng biểu cảm kỳ quái. “Lucien, sao cậu lại nhìn ta như vậy?”
“Cảm ơn người, Điện hạ.” Lucien nhẹ mỉm cười và chân thành nói. “Cảm ơn người đã chu đáo thu thập những tin tức này vì tôi.”
“Dĩ nhiên, ta mà lại.” Natasha cười.
Hai người tiếp tục cùng nhau tán gẫu về những kỷ niệm trong quá khứ cũng như đủ loại câu chuyện ở Aalto. Mãi cho tới khi nhìn thấy bầu trời sáng tỏ, Natasha mới nói: “Sáng rồi…”
Cô đứng lên, mỉm cười nhìn Lucien: “Chú Joel và dì Alisa của cậu lúc này chắc đang ở trong trang viên ngoại thành, thế nên cậu tới Hiệp hội Nhạc sĩ thăm ông Christopher và ông Victor trước đi. Sau đó thì phải tính tới chuyện tổ chức một buổi hòa nhạc càng sớm càng tốt và để bản thân vinh quang mà ‘chết’ đi. Tiếc quá, cậu không có bản giao hưởng nào mới, chứ nếu trong buổi hòa nhạc cuối cùng mà có một bản giao hưởng hay ngang với Định mệnh thì cả sự nghiệp nhạc sĩ này sẽ chẳng còn gì hối tiếc, và cậu sẽ trở thành một bậc thầy được ghi dấu mãi mãi trong lịch sử.”
“Tất nhiên, Ánh trăng và Bão táp đều rất hay. Kết hợp chúng cùng những tác phẩm trước đó nữa là đủ để cậu tạo ra một buổi hòa nhạc đặc sắc rồi. Haha, Lucien, ta hiểu mà, trong khi ở Allyn, cậu còn phải bận rộn xây đắp nền tảng arcana và cải thiện sức mạnh ma thuật nữa. Ta đánh giá rất cao sự tận tụy ấy ở cậu. Đó là phẩm chất mà bất cứ con người nào muốn thành công đều cần phải có.”
Lucien thở dài: “Kỳ thực, sau hai chuyến đi vừa qua, được thấy rất nhiều loại hình âm nhạc đa dạng, tôi có nảy ra chút ý tưởng và cũng đã viết vài chương, nhưng không biết mình có kịp hoàn thiện chúng không nữa.”
Lucien thường hay sử dụng âm nhạc để thư giãn. Bởi vậy, sau khi kết hợp các loại phong cách âm nhạc từ khắp nơi trên thế giới và nỗi nhớ Aalto lại với nhau, cậu đã viết ra nhiều chương dựa trên “Từ Tân Thế giới” của Dvořák.[note57876] Nhưng do bản thân cậu vẫn còn cách rất xa mới có thể trở thành một đại nhạc sĩ thực thụ, thế nên bản giao hưởng cậu viết ra cuối cùng vẫn giống với “Từ Tân Thế giới”.
“Ồ, thật sao? Ta nóng lòng muốn nghe lắm.” Vẻ mặt Natasha sáng bừng lên vì phấn khích. Cô đề nghị: “Cậu có ý tưởng nào về âm nhạc tôn giáo không? Cậu có định viết một bản không? Một bản giao hưởng mà bề ngoài ca ngợi Thần khéo lại có tác dụng tốt bất ngờ khi danh tính của cậu bị bại lộ sau này đấy. À thôi quên đi, ta ngu thật mà. Cậu là pháp sư, đâu có tin vào Thần.”
Lucien chỉ mỉm cười lắc đầu không đáp. Natasha không còn nghiêm túc mấy với tôn giáo nữa, ít nhất là với giáo hội.
Hai người lại tiếp tục nói chuyện về âm nhạc thêm một lúc nữa. Mãi tới khi mặt trời mọc lên cao hoàn toàn, Natasha mới bừng tỉnh rồi chào tạm biệt Lucien.
Lợi dụng thời tiết vẫn còn sương mù lúc sáng sớm, Natasha và Camil bay lên bầu trời.
Trong khi đang bay, Camil trong chiếc váy đen đầy trang nghiêm nghi ngờ nhìn vào tay phải của Natasha.
“Dì Camil, sao vậy?” Natasha kỳ quái hỏi.
Camil lắc đầu: “Không có gì.”
…
Trước tòa nhà Hiệp hội Nhạc sĩ Aalto.
Sau khi gỡ bỏ bộ râu và màu nhuộm trên tóc, Lucien trở lại hình dáng ban đầu và nhìn lên toà nhà đã lâu không được thấy này, một nơi mà cậu còn có cả phòng khách riêng của mình ở bên trong.
Sau khi Natasha rời đi sáng nay, Lucien đã định cho Leo đi, nhưng ông lại đề nghị được theo cậu đến Allyn và trở thành quản gia thực sự của cậu. Sau một hồi cân nhắc cẩn thận, cậu quyết định đồng ý. Tuy nhiên, Lucien yêu cầu Leo tạm thời ở lại Aalto đợi mình, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở Dãy núi Hắc ám, cậu sẽ quay về đón ông đi cùng. Dãy núi Hắc ám xét cho cùng vẫn quá nguy hiểm, cậu tự bảo vệ bản thân còn khó khăn, huống chi đèo bòng thêm Leo.
Tiếng cười nói rời rạc của người qua đường làm Lucien giật mình bừng tỉnh. Đây dường như đều là những du khách ở lại Aalto sau lễ hội âm nhạc. Nếu đi loanh quanh bên ngoài tòa nhà Hiệp hội Nhạc sĩ, một nơi không được canh gác quá nghiêm ngặt, biết đâu lại có thể gặp được nhạc sĩ mình yêu thích.
Sau khi chỉnh lại trang phục, Lucien bước lên bậc thang, nơi có một vài nhạc sĩ và nhạc công trẻ dậy sớm đang đứng đó.
Một người gác cổng tiến lên một bước, định hỏi lý do cậu đến đây, nhưng rồi anh ta đột nhiên dụi dụi mắt và há to miệng: “Ev…Ev… Chào buổi sáng, ngài Evans!”
Anh ta hoàn toàn không hề kiềm giọng lại. Du khách xung quanh đồng loạt quay đầu nhìn lên bậc thang, các nhạc sĩ, nhạc công trẻ đang đi trên bậc thang cũng quay lại.
Khi nhìn thấy rõ gương mặt của Lucien, tất cả các nhạc sĩ và nhạc công đều khẽ cúi đầu, vừa kính cẩn vừa phấn khích nói:
“Chào buổi sáng, ngài Evans! Chào mừng ngài trở lại!”
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/throne-of-magical-arcana/chuong-284-nhac-si-thien-tai-tai-xuat-41C