*Trans+Edit: Lắc
Rạng sáng, tại một khách sạn cao cấp ở khu Nolan.
Lucien đã cho Leo về phòng bên cạnh nghỉ sớm, đồng thời dặn ông đừng giật mình nếu tối nay có nghe thấy bất cứ tiếng động gì.
Sau khi gặp được Natasha, cậu tin rằng miễn là bản thân không cố tình lẩn trốn, cô nhất định sẽ dễ dàng tìm thấy cậu.
Cầm ly rượu vang đỏ trong tay, Lucien nhàn nhã ngồi trên sofa, nhưng không uống mà chỉ lắc nhẹ, vừa nhìn gợn sóng màu đỏ tươi trong ly vừa hồi tưởng lại những chuyện đã qua.
Đây là rượu Berne, có xuất xứ từ trang viên gia tộc của Felicia. Về cơ bản, loại rượu này đúng ra chỉ có thể được nếm thử trong những yến tiệc và vũ hội do gia tộc cô tổ chức. Tuy nhiên, khách sạn này có liên kết chặt chẽ với gia tộc Hayne nên cũng trữ vài chai, coi như là một loại chiêu trò quảng bá để thu hút một số thương nhân giàu có.
Cốc, cốc, cốc. Từ trên cửa sổ bỗng vang lên những tiếng gõ nhịp nhàng và rành mạch. Lucien mỉm cười quay đầu lại, liền nhìn thấy Natasha trên ban công, lúc này đã thay sang một chiếc váy Hoàng gia màu oải hương. Như thường lệ, phía sau cô là Camil trong chiếc váy đen thanh lịch và trang trọng.
Quả nhiên là một Hào quang hiệp sĩ. Mặc dù Lucien đã đợi cô suốt, cũng liên tục chú ý cả cửa sổ lẫn cửa ra vào, nhưng cậu vẫn không phát hiện ra cô cho tới khi cô xuất hiện trước ban công. Trong lòng nôn nao một loại cảm xúc không rõ tên, Lucien đặt ly rượu Berne xuống, bước tới cửa sổ và mở ra.
“Chào buổi tối, Lucien.” Natasha thản nhiên chào, sau đó cười khúc khích nói: “Vầng trăng bạc đêm nay xinh đẹp huyền ảo lắm. Không biết cậu có muốn cùng ta đi dạo ngắm trăng không?”
Lucien bật cười: “Người thật là...”
Chỉ một câu đùa giỡn đơn giản nhắc về ngày xưa đã ngay lập tức xua tan sự xa cách nho nhỏ do vài năm không gặp giữa hai người.
Có lẽ vì đã tấn thăng trở thành một Hào quang hiệp sĩ nên vẻ ngoài của Natasha không hề thay đổi. Cô vẫn mang dáng vẻ xinh đẹp nhất của một cô gái ở độ tuổi đôi mươi, vừa trưởng thành vừa tràn đầy sức sống, chỉ là khí chất đã điềm tĩnh hơn rất nhiều. So với trước đây, trông cô bây giờ có phong thái giống như một đại quý tộc hơn.
“Người không thay đổi mấy nhỉ…”
“Cậu trưởng thành lên nhiều đấy, đã ra dáng một người đàn ông hơn rồi…”
Lucien và Natasha đồng thanh nói, sau đó cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười, cho thấy sự thấu hiểu và ăn ý giữa những người bạn tốt với nhau.
“Chào buổi tối, Điện hạ. Chào buổi tối, quý cô Camil.” Sau khi mỉm cười với Natasha, cậu chào hỏi Camil, người vẫn luôn đi theo Natasha như một cái bóng.
Sau khi chứng kiến sức mạnh của Bá tước Witte “Can Khô U Ảnh”, Lucien cuối cùng cũng thực sự hiểu được quý cô Thủy Triều Xanh này khủng bố đến mức nào.
Camil khẽ gật đầu đáp lại rồi tiếp tục lặng lẽ ở phía sau Natasha.
Mặt khác, Natasha sải đôi chân dài bước đến ghế sofa rồi tự nhiên ngồi xuống như thể đang ở Phòng Trưng bày Chiến tranh trong cung điện Ratacia của mình vậy. Sau đó cô nhướng đôi mày tím lên, cẩn thận quan sát Lucien. “Lucien, ngoại hình này không tệ, nhưng ta vẫn thích dáng vẻ ban đầu của cậu hơn. Tóc đen mắt đen, tuấn mỹ mà xinh đẹp.”
“Tại sao tôi lại có cảm giác như người đang miêu tả một quý cô vậy nhỉ?” Lucien cũng thoải mái đùa giỡn. Thực ra, lúc mới đến thế giới này, vẻ ngoài của cậu khó có thể được coi là thanh tú hay đẹp đẽ gì. Tuy nhiên, kể từ khi bắt đầu học nhạc và trải qua đủ loại nguy nan, khí chất của cậu mới dần hình thành sự điềm tĩnh, vững vàng, thanh lịch và lãnh đạm, từ đó giúp ngoại hình của cậu trở nên hút mắt hơn. Mà sau đấy Lucien lại còn thức tỉnh ‘Phước lành’ Ánh Trăng trong khi đang ở độ thành niên nữa, cho nên dần dần cậu lại càng ngày càng đẹp trai. Chỉ là, nếu đem cậu đi so với những người sinh ra đã đẹp sẵn như Rhine thì vẫn còn một khoảng cách rất lớn.
Natasha cười khan mấy tiếng, sau đó lại đắc ý nói: “Sau khi ra khỏi tầng chót tu viện, ta còn tưởng cậu đã trở về Aalto rồi cơ, mà dù là chưa thì nhất định cũng sẽ về trong hai, ba tháng nữa. Vì lo cậu sẽ không tìm được cơ hội để gặp ta nên ta đã tự ước tính xem du khách từ tỉnh Tiran ở phía bắc thường mất bao lâu để vào tới thành phố. Tiếp đó thì cứ vào một khoảng thời gian nhất định trong ngày, ta sẽ làm một chuyến tới trang viên rồi hôm sau quay về. Như vậy thì ngay cả khi không tình cờ gặp được ta, cậu vẫn có thể nghe ngóng được tin tức này và đợi ta trên đường vào khoảng thời gian đó. Haha, ai mà ngờ hôm nay ta lại trực tiếp cảm nhận được khí tức quen thuộc của cậu ở ngay tại cổng thành chứ, Lucien.”
Khóe miệng Natasha khẽ nhếch lên, trông có vẻ tự hào lắm. Một cách không hề xấu hổ, cô khoe rõ bản thân “nhìn xa trông rộng” cỡ nào, đồng thời cũng không ngại ngùng che giấu sự chu đáo, quan tâm tới người bạn thân của mình.
“Thật ra tôi cũng đã lo không biết phải làm sao để có thể gặp được người, Natasha. Thậm chí tôi còn định bắt chước sát thủ thu thập tin tức về người, sau đó lẻn vào gặp người đấy.” Lucien kể lại những trăn trở của mình lúc trước rồi mỉm cười ôn hòa nhìn Natasha: “Nhưng mà mọi vấn đề đều đã được Điện hạ giải quyết hộ mất rồi...”
Mới đầu, khi còn cách nhau một khoảng xa xa, trong đôi mắt của Natasha vẫn còn mang một màu tím mộng ảo, nhưng bây giờ khi quan sát gần, Lucien lại có thể nhìn thấy ánh bạc nhàn nhạt gợn dưới đôi mắt tím của cô, một đôi mắt trong veo và sâu thẳm như có thể nuốt chửng trái tim người khác. Xem ra sau ba năm sống khổ hạnh, cô đã hoàn toàn làm chủ được huyết lực của mình.
Nhận được lời ngợi khen tích cực, Natasha vui lại càng thêm vui. Cô nhiệt tình hỏi han Lucien về những gì cậu đã trải qua ở Allyn nói riêng và Vương quốc Holm nói chung, cũng như cuộc hành trình thú vị mà cậu vừa thực hiện.
Qua sự sụp đổ của khóa ma thuật Đại Thập tự, Natasha hẳn đã biết về sự tồn tại của Linh Giới. Tuy nhiên, có lẽ cô chỉ coi nó như một thứ nguyên xen kẽ bình thường có bản chất dành cho sinh vật undead giống như mọi người đều nghĩ thôi. Bởi vậy, Lucien đã giấu đi những bí mật quan trọng của Linh Giới cùng với sự tồn tại của thư viện tinh thần, còn lại thì cậu thành thật chia sẻ hết với cô, bất kể những điều đó cậu đã từng đề cập đến trong thư rồi hay chưa.
Phải công nhận Natasha là người rất biết lắng nghe. Cô sẽ đặt câu hỏi và bày tỏ ý kiến của mình vào thời điểm thích hợp, đồng thời khéo léo thêm thắt vào những trải nghiệm của bản thân một cách vô cùng tự nhiên, thoải mái, khiến Lucien hăng say kể mãi đến tận khuya mới kết thúc.
Sau khi đã bày tỏ rất nhiều ý kiến về trải nghiệm của cậu, Natasha bất chợt làm vẻ mặt kỳ quái. “Lucien, hình như cậu chưa từng kể chuyện tình cảm của mình phải không? Chẳng lẽ ở một nơi có thể nghiên cứu ma thuật công khai như Allyn mà cậu cũng không phát triển được một mối tình ngọt ngào nào? Sao sống gì mà uổng phí thế!”
“Tại tôi chỉ mới tới Allyn thôi mà, còn phải bồi đắp nền tảng arcana với tăng cường sức mạnh ma thuật của mình nữa, làm gì có thời gian theo đuổi phụ nữ. Ừm, tôi bận… Rất bận… Có lẽ để sau đi.” Lucien có chút xấu hổ đáp.
Natasha giơ tay phải lên sờ sờ cái cằm trắng nõn của mình, mặt vẫn lộ vẻ kỳ quái như trước. “Vô lý! Ta nhớ rằng các cô gái ở Allyn nhìn chung đều bạo dạn hơn đứt ở Rentaro và Aalto nhé. Lucien, cậu vừa trẻ trung lại vừa xuất sắc. Ma thuật của cậu giỏi hơn hầu hết những người cùng độ tuổi, trình độ arcana thậm chí còn ghê gớm hơn nữa. Cậu chính là người trẻ nhất đoạt giải Vương miện Holm. Thế nên cho dù cậu có bận rộn đến đâu thì đáng ra cũng phải có những cô gái chủ động tiếp cận cậu chứ. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ cậu thích đàn ông?” Natasha để trí tưởng tượng của mình bay đi xa tít mù tắp.
“Sao có thể? Tôi bận thật mà!” Lucien khăng khăng. “Đúng là ở Allyn có một vài cô gái đã bóng gió gửi tín hiệu cho tôi, nhưng tôi không có chút tình cảm nào với họ cả. Tôi thà không có mấy mối quan hệ như vậy còn hơn là phải lựa chọn bất cẩn!”
Natasha bỏ tay ra khỏi cằm rồi vỗ vỗ vai Lucien ở đối diện. Với biểu cảm đầy chân thành, cô nói: “Không sao. Ta hiểu. Ta không kỳ thị đâu.”
“Thật đấy, không phải đâu, Điện hạ, làm ơn đừng hiểu lầm…” Lucien đoán chừng lúc này trong đầu Natasha đã dệt nên cả một câu chuyện tình lâm ly bi đát có thể bòn rút nước mắt người ta, thế nên cậu chỉ biết phủ nhận hết lần này đến lần khác.
Natasha cười ranh mãnh như một con cáo bắt trộm được gà con. Sau đó, cô khôn khéo chuyển chủ đề và tỏ ra nghi hoặc hỏi: “Sao lại có một đại nhân vật yêu cầu cậu đưa thư đến tận Dãy núi Hắc ám nhỉ? Nguy hiểm thì khỏi cần phải nói rồi, nhưng làm vậy không phải lãng phí thời gian sao? Với sức mạnh của một Pháp sư huyền thoại, người đó hoàn toàn có thể dùng những ngôi sao làm bàn đạp để nhảy xuyên không gian, như vậy thời gian để tới Dãy núi Hắc ám sẽ chỉ bằng thời gian uống một tách trà thôi…”
Là người rất thân cận với Hathaway, một Grand Arcanist, kiến thức của Natasha trong phạm trù này vẫn hơn Lucien nhiều.
“Tôi cũng băn khoăn chuyện đó. Có lẽ còn có những nguyên nhân khác nữa, kiểu như Vua Ác Mộng lo sẽ bị lý thuyết arcana hiện đại làm ảnh hưởng nên mới từ chối gặp những pháp sư trung cấp trở lên chẳng hạn...” Lucien suy đoán.
Natasha cau mày trầm ngâm một lúc: “Khó nói lắm. Nhưng đừng lo, Lucien. Ma pháp Nghị viện sẽ không đời nào để một Arcanist trẻ tuổi có tiềm năng vô hạn như cậu bỏ mạng ở Dãy núi Hắc ám đâu. Các Pháp sư huyền thoại cũng chẳng có lý do gì để cố tình đối phó với cậu cả.”
Nói xong, cô nhìn lên đồng hồ trên tường rồi đột nhiên cười lớn, khiến cả căn phòng như sáng bừng cả lên. “Đã gần năm giờ rồi. Chúng ta nói chuyện lâu đến nỗi suýt nữa ta đã quên mất việc phải chào mừng cậu trở về.”
Bởi vậy, cô đứng dậy, vỗ vỗ vào chiếc váy dài rồi nở một nụ cười xinh đẹp: “Mừng cậu trở về, hiệp sĩ của ta!”
Lucien cũng mỉm cười nắm lấy tay phải của Natasha, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của cô một nụ hôn theo đúng nghi thức hiệp sĩ và nói: “Rất vui được gặp lại người, thưa Công nương Điện hạ.”
Từ khi trở thành Hào quang hiệp sĩ, đôi tay của Natasha đã trở nên trắng trẻo và mịn màng hơn trước rất nhiều, càng giúp tôn lên hình dáng mảnh dẻ xinh đẹp của chúng hơn. Bên cạnh đó, sức mạnh của cô cũng đã được thu liễm lại hoàn toàn.
Natasha lặng lẽ đợi cho đến khi Lucien chào xong mới hóm hỉnh cười hỏi: “Hiệp sĩ của ta, không phải cậu cũng quên gì đó rồi sao?”
“À phải.” Lucien day day trán. “Ngay từ đầu tôi đã định hỏi, thân phận nhạc sĩ của tôi đã bị lộ trước giáo hội chưa? John, chú Joel, dì Alisa, nhóc Iven và Elena bây giờ thế nào rồi?”
Natasha “woah woah” một tràng: “Hỏi tới tấp quá. Cho ta trả lời từ từ với chứ.”
“Theo thông tin ta nhận được từ Thánh thành thì sau khi cậu giành được giải Vương miện Holm, ngoại hình, tuổi tác và thực lực của cậu đều đã bị giáo hội thu thập. Tuy nhiên, tác động liên tục của các thí nghiệm ở thời điểm đó đã khiến bọn họ phải tạm thời chuyển hướng sự chú ý. Ngoài ra, cậu chưa đủ ‘tiêu chuẩn’ để được ghi tên vào trong Danh sách Thanh lọc, cho nên chưa có bị truy nã khắp lục địa, giáo hội cũng chưa có gửi thông tin về cậu đến giáo phận Violet. Thế nên trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, không có khả năng danh tính của cậu bị lộ ra đâu.”
Natasha đã được biết về thí nghiệm Miller[note57852] từ lá thư của Lucien trước đây và hoang mang suốt một thời gian dài. Tuy nhiên, cô cũng đã tự bình tĩnh trở lại trước cả khi giáo hội tái sửa đổi thuyết Sự sống do Thần Ban tặng. Lòng sùng đạo của cô dường như vẫn không hề sứt mẻ.
Sau đó, Natasha nghiêm túc nói: “Xin lỗi cậu, Lucien. Là lỗi của ta.”
“Cái gì?” Lucien bối rối nhìn cô.
Natasha nghiêm túc nói tiếp: “Sở dĩ ta đề nghị cậu giữ nguyên thân phận nhạc sĩ là bởi ta muốn cậu có được một danh phận cao quý nhằm cho phép cậu du hành khắp lục địa trong thời gian dài. Nhưng điều mà ta không ngờ tới là cậu lại giành được giải Vương miện Holm sớm đến vậy. Thành ra bây giờ danh tính nhạc sĩ lại trở thành gánh nặng cho cậu. Vì vậy, Lucien, hãy tìm một cơ hội, chẳng hạn như sau một buổi hòa nhạc thành công rực rỡ, rồi để cho danh tính này của cậu chết đi. Như vậy sẽ đỡ hơn cho bạn bè và những người yêu quý cậu thay vì để họ nghĩ cậu đã mất tích trong cuộc hành trình.”
“Tôi không tiếc rẻ thân phận nhạc sĩ của mình, nhưng nếu tôi giả chết, gia đình chú Joel và John sẽ rất buồn. Vả lại, một khi tên của tôi xuất hiện trong Danh sách Thanh lọc thì sớm hay muộn giáo hội cũng sẽ kết nối tôi với nhạc sĩ đã chết kia, như vậy không tốt cho John và mọi người.” Lucien bộc lộ sự hoang mang, lo lắng của mình.
Natasha mỉm cười: “Chuyện này cậu có thể giấu bạn bè, nhưng với gia đình thì không cần thiết. Đúng như những gì cậu nói, Lucien, quả thực sớm muộn gì giáo hội cũng sẽ phát hiện ra, khi đó đích thực gia đình cậu sẽ gặp nguy hiểm. Thế nên trước lúc đó, hãy nói thật với họ rằng cậu là một pháp sư rồi mời họ đến sống ở Holm cùng mình đi.”
Cả Lucien và Natasha đều không nghi ngờ việc tên cậu sẽ có trong Danh sách Thanh lọc.
“Nếu họ có thể chấp nhận cả danh tính lẫn lời mời của cậu thì đó là điều tốt nhất. Nhưng nếu không thể, hoặc nếu họ có thể chấp nhận danh tính của cậu nhưng lại không muốn rời khỏi Aalto thì ta sẽ thay cậu trông nom họ. Sau khi cậu đi, ta sẽ bảo họ báo cáo cậu cho giáo hội và làm như thể đã cắt đứt quan hệ với cậu, hoặc thậm chí trở thành kẻ thù của cậu. Bằng cách này, kết hợp với việc ta đứng ra làm trung gian hòa giải, họ sẽ không phải gặp nguy hiểm vì bị cậu liên lụy.” Trong khi nói những lời này, khí tức của Natasha trở nên điềm tĩnh và nội liễm hơn, khiến cho người khác cảm thấy thâm sâu khó dò, như thể cô đã trở thành một nữ công tước thực thụ rồi vậy.
“Cách này thật sự tàn nhẫn.” Lucien nói, lòng ngổn ngang cảm xúc.
Natasha vẫn nở nụ cười kiên định nói: “Đôi khi, tàn nhẫn cũng là một loại nhân từ.”
“Natasha, người càng ngày càng giống một triết gia đấy.” Lucien nói đùa, hy vọng có thể xoa dịu những cảm xúc phức tạp bên trong mình.
Natasha thở dài một tiếng thật khẽ, sau đó mỉm cười tự giễu nói: “Ai thất tình cũng đều thành triết gia cả.”
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/throne-of-magical-arcana/chuong-283-mung-cau-tro-ve-41B