CHƯƠNG : GIẾNG CẠN ÁM ĐẠO
Dịch giả: Luna Wong
Mạnh Thanh Hoan đi theo phía sau cung nga kia, đi qua vườn hẻo lánh, tránh được thị vệ cùng với cung nữ trong cung, vòng qua giả sơn lâm, tới nơi địa phương hoang vắng nhất trong thâm cung này.
Lúc này màn đêm đã sâu, đỉnh đầu mây đen xẹt qua, Mạnh Thanh Hoan quan sát bốn phía, đã thấy ở đây cỏ dại mọc thành bụi, bởi vì khí trời, tăng thêm một chút cảm giác thê lương.
Không bao lâu, cung nga liền kia dẫn nàng tới trước một thiên môn.
Dạ Mạch Hàn từ lâu đã chờ nàng, thấy Mạnh Thanh Hoan qua đây, hắn vội vội vàng vàng nghênh đón, tay vừa nhấc ra dấu tay, cung nga đưa Mạnh Thanh Hoan tới đây hơi quỳ gối liền xoay người rời đi.
“Nhị ca.” Mạnh Thanh Hoan ngọt ngào gọi hắn một tiếng, trong lòng không khỏi hiếu kỳ nghi hoặc: “Nhị ca làm thế nào vào cung thế? Hoàng. . . Phụ hoàng không phải không có tuyên ngươi sao?”
Mạnh Thanh Hoan bất đắc dĩ sửa lại, trên mặt có chút không cam lòng.
Dạ Mạch Hàn cười cười, thanh âm trầm thấp ôn nhã mang theo chút chẳng đáng: “Bất quá chỉ là một cửa cung mà thôi, không cần phụ hoàng truyền đòi?”
Lời nói này tương đối cuồng vọng, bất quá lại để Mạnh Thanh Hoan hết sức bội phục.
Bởi vì Dạ Mạch Hàn đúng là có năng lực này, cửa cung nho nhỏ này với hắn mà nói căn bản là dễ dàng!
“Ủy khuất nhị ca, nhiều năm như vậy một khối mỹ ngọc tốt nhất bị phủ bụi, không ai thưởng thức!” Mạnh Thanh Hoan cười trêu nói.
Dạ Mạch Hàn lãng cười ra tiếng, nghĩ đến mục đích nàng tiến cung, không khỏi hỏi: “Phụ hoàng tuyên ngươi vào cung, là vì hôn sự của ngươi?”
Nghe lời này, đôi mi thanh tú của Mạnh Thanh Hoan vừa nhíu, nhìn Dạ Mạch Hàn hỏi: “Nhị ca biết Trường Lan muốn tới cầu thân sao?”
“Biết.” Thanh âm của Dạ Mạch Hàn buồn bã, hắn than nhẹ một tiếng nói: “Đây là chủ ý của tam đệ, chính là vì ngăn cản ngươi gả cho Lâu Vũ Thần!”
Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, trong lòng có chút phiền táo, liền nghe Dạ Mạch Hàn nói: “Việc này chờ xuất cung mới nói, đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp mẫu hậu ta.”
Mạnh Thanh Hoan lập tức lên tinh thần, gật đầu, theo sau lưng Dạ Mạch Hàn từ thiên môn này đi vào, Dạ Mạch Hàn vừa dẫn nàng đi về phía trước, vừa giải thích: “Lãnh cung có trọng binh gác, nên cũng chỉ có thể vào từ nơi này.”
“Nhị ca từ khi nào bắt đầu gặp mẫu hậu của ngươi?” Mạnh Thanh Hoan theo sau lưng Dạ Mạch Hàn, nhẹ giọng hỏi.
Dạ Mạch Hàn dẫn nàng đi tới bên một giếng cạn bỏ hoang, dáng người lương bạc kia lộ ra bi thương nhàn nhạt, nhớ tới chuyện cũ thanh âm của hắn không khỏi buồn bã.
“Là năm ta mười lăm, từ giếng cạn này đi thông một ám đạo, nối thẳng hậu viện lãnh cung! Bất quá ta mẫu hậu lo lắng sẽ bị người phát hiện, nên không có nàng cho phép, một mình ta không được đến đây gặp!”
Lúc Dạ Mạch Hàn nói chuyện, trên mặt một chút buồn bã.
Vì cứu mẫu hậu của hắn, hắn lén thu thập bản đồ cấu tạo hoàng cung, mỗi một phòng, mỗi một kiến trúc, hắn đều nghe đến thuộc.
Mà Lăng Đông cung vốn là địa phương cung nữ ở, nhưng bởi vì nơi này bị hỏa thiêu chết không ít người, bởi vậy vứt đi thành vườn hoang.
“Nguyên lai là như vậy.” Mạnh Thanh Hoan có chút cảm khái, mỗi một lần Dạ Mạch Hàn và Cố hoàng hậu gặp lại, chỉ sợ đều cực kỳ không dễ dàng.
Còn có đường hầm này nữa, trước đây Dạ Mạch Hàn lạ ôm tâm tình thế nào khi đả thông?
Mà nữ nhân bị giam hơn hai mươi năm trong lãnh cung kia, lại sẽ có bí mật thế nào? Ôm mong đợi, Mạnh Thanh Hoan theo Dạ Mạch Hàn đi qua đường hầm dưới giếng cạn, tới lãnh cung!
Mạnh Thanh Hoan phát hiện, trong lãnh cung này chỉ có hai tòa điện vũ, một hậu viện.
Mà trong hậu viện trồng các loại rau xanh củ quả, có một khắc như vậy, Mạnh Thanh Hoan cảm thấy mình không phải ở trong lãnh cung, mà là đang một nông gia bình thường.
(Luna: thấy cũng ít người xem, thôi ta drop nhé cả nhà. Hen gặp lại cả nhà trong những truyện khác. Kỳ thực nếu tác giả đi theo kiểu huyễn luôn, đoạt hoàng quyền luôn thì còn nuốt nỗi nhưng tình huống cẩu huyết quá nhiều, tình cảm thì sến, còn hay hạ người khác xuống để nâng nữ chủ lên, thực sự nuốt không nỗi. Tác giả có bộ, bộ này, trước bộ này, sau bộ này đều liên kết với nhau. Lúc đầu xem tới khúc bả nữ chủ viết ra bài Thiên Hành Cửu Ca đó, ta đã có ý nghĩ sẽ dịch hết bộ, nhưng càng về sau càng nản, còn ít view nữa nên ta trụ không nỗi. Thay vì cứ tốn thời gian cho bộ này, chậm rãi kéo thì ta để dành thời gian sức lực dịch bộ nào hay hay cho mọi người xem hen. Cảm ơn mọi người đã theo ta tới thời điểm này. Thật xin lỗi đã khiến mọi người thật vọng vì ta drop ngang với lý do nản. Một lần nữa cảm ơn và xin lỗi mọi người rất nhiều.)