CHƯƠNG : DO NGƯƠI QUYẾT ĐỊNH
Dịch giả: Luna Wong
Mặt mày xinh đẹp của Mạnh Thanh Hoan khẽ động, khóe môi tạo nên một tiếu ýdạt dào, hỏi: “Là Vu hoàng hậu phụ hoàng yêu sao?”
Nhắc tới Vu Phất Vân, đáy mắt Dạ Đình Giang toát ra một loại phức tạp không nói ra được, như là quyến luyến hoặc như là mê man, con ngươi sâu đậm liễm hàng vạn hàng nghìn tâm tình bất minh.
Hắn xoay người sang chỗ khác, lưu cho Mạnh Thanh Hoan một bóng lưng tiêu điều cô đơn, thanh âm thoáng bi thương nói: “Ngươi làm thế nào biết Vu Phất Vân?”
“Phụ hoàng và Vu hoàng hậu phu thê tình thâm, từ lâu truyền thành giai thoại, thử hỏi Dạ Chiêu ai chẳng biết?” Mạnh Thanh Hoan khẽ cười, vẻ mặt ngây thơ dáng dấp hâm mộ.
Mà câu phu thê tình thâm kia liền như một thanh đao nhọn, làm Dạ Đình Giang thương tích đầy mình!
Mạnh Thanh Hoan rõ ràng thấy tay của Dạ Đình Giang chăm chú nắm chặt, lại buông ra, lệ khí trên người nồng đậm tản ra xẹt qua.
Hắn xoay người đạp lên long án, lấy tấu chương trên án mở ra, thanh âm nhàn nhạt nói: “Bây giờ trẫm cho đòi ngươi vào cung là vì hôn sự của ngươi!”
Mạnh Thanh Hoan nghe được hôn sự, mi tâm nhướng một cái, chỉ thấy Dạ Đình Giang đưa tấu chương cho nàng nói: “Đây là sổ con Lâu tướng tấu lên thỉnh cầu trẫm tứ hôn, ngươi là nữ nhi trẫm, hôn sự này cũng phải xem ý của ngươi.”
Mạnh Thanh Hoan tiếp nhận tấu chương kia, nhìn lướt qua nội dung trên tấu chương, đang nhìn ngày lại là hôm nay trình lên! Lẽ nào Lâu Vũ Thần hồi kinh rồi? Nhưng hắn tấu lên thỉnh hôn vì sao không có nói cho nàng biết?
“Tất cả liền do phụ hoàng làm chủ đi!” Mạnh Thanh Hoan trả sổ con kia về, gương mặt đạm nhiên vô ba.
Dạ Đình Giang tiếp nhận, tiện tay ném tấu chương một cái đặt ở trên long án, khẽ cười một tiếng nói: “Hôn này, trẫm có thể làm không được chủ!”
Lúc nói chuyện, hắn đột nhiên thở dài một tiếng lại nói: “Trẫm hôm nay nhận được quốc thư của quốc quân Thánh Dương, nói là ẩn thái tử đã mang theo sứ thần tới Dạ Chiêu, cầu thú công chúa liên hôn! Nên hôn sự này, từ lâu không phải trẫm có thể quyết định!”
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, thân thể nhất thời cứng đờ, sắc mặt ngơ ngẩn.
Trường Lan lấy thân phận thái tử đến đây cầu thú liên hôn? Đây. . . Nàng đang lo lắng, chợt nghe Dạ Đình Giang nói rằng: “Đội ngũ của thái tử ba ngày sau đến kinh, đến lúc đó ngươi là muốn gả cho Lâu tướng hay là gả cho thái tử Thánh Dương quốc, toàn bộ do một mình ngươi quyết định!”
Hắn phất phất tay, thần tình mệt mỏi ngồi ở long ĩ: “Ngươi là nữ nhi duy nhất của trẫm, trẫm hy vọng ngươi có thể hạnh phúc, đến tột cùng chọn gả cho người nào, ngươi trở về suy nghĩ thật kỹ đi!”
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, không khỏi cười nhạt ở trong lòng, hắn thật là suy nghĩ cho hạnh phúc của nàng, hay là khéo đưa đẩy xử sự, cố ý giao nan đề này cho nàng?
Quả nhiên đế vương quan tâm nhất vẫn là bộ mặt của mình!
Mạnh Thanh Hoan cúi đầu hơi quỳ gối, trả lời: “Nhi thần xin cáo lui!” Dứt lời, nàng xoay người đi ra ngự thư phòng.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã dính vào một tầng hắc vụ, Mạnh Thanh Hoan đứng ở thật cao trước cửa điện, tâm tình lại trầm trọng vạn phần.
Trường Lan muốn tới cầu thân, thương của hắn đã khỏi chưa? Đây hết thảy, có phải là chủ ý của Dạ Quân Ly không? Nếu như trên đại điện, nàng ngay mặt cự cầu hôn của Trường Lan, vậy bộ mặt thái tử của hắn để ở đâu?
Đây rõ ràng là cố ý làm khó dễ nàng! Mạnh Thanh Hoan nghĩ những thứ này, trong lòng có chút loạn, nàng vội vã xuống thềm đá, chuẩn bị đi trở về nghĩ biện pháp ngăn cản Trường Lan đến kinh!
Đột nhiên một tiểu cung nga xuất hiện, ngăn lại nàng: “Công chúa chậm đã, Kính vương điện hạ đã đợi lâu ngày! Thỉnh công chúa theo nô tỳ dời bước.”
Nghe được Kính vương, Mạnh Thanh Hoan nhất thời bừng tỉnh, trước khi nàng tiến cung phái Vân Thường đi thông tri Dạ Mạch Hàn, không nghĩ tới Dạ Mạch Hàn thực sự tiến cung!
Chẳng lẽ là mang nàng đi gặp Cố hoàng hậu sao?
Nghĩ vậy, trong lòng Mạnh Thanh Hoan có chút hưng phấn, trái lại quên hết thảy phiền não mới vừa rồi, nói với cung nga kia: “Dẫn đường đi!”
(Luna: Mọi người có ai muốn xem tiếp không??? )