CHƯƠNG : TRẢM THẢO TRỪ CĂN
Dịch giả: Luna Wong
Thượng Quan Quyết nghe được mấy cái này thần sắc hoảng hốt, quyển kia tựu âm vụ trong con ngươi hiện lên vạn trượng lửa khói lập tức lại lại biến mất vô tung vô ảnh, hắn cúi đầu liễm suy nghĩ để tinh quang, thanh âm chìm lãng nói: “Chúc mừng bệ hạ hậu tự lâu dài, đây là phúc của Dạ Chiêu.”
Dạ Đình Giang tỉnh lại trong ký ức quá khứ, hắn nâng mí mắt nhìn Thượng Quan Quyết thanh âm sâu kín nói: “Đúng vậy, đây thật là phúc của Dạ Chiêu!”
Thanh âm của hắn trầm xuống, con ngươi như mực kia hiện lên một chút quang mang rồi lại lộ ra âm u.
Qua nửa ngày, hai tay hắn đột nhiên nắm chặt, âm trầm thanh âm nói: “Thượng Quan, Ngọc gia không thể lưu lại, ngoại trừ hai hài tử của trẫm, những người khác phải chết!”
Lúc nói chuyện hắn ngẩng đầu lên liếc nhìn Thượng Quan Quyết thanh âm lạnh lùng nói: “Những tử sĩ khôi lỗi ngươi nuôi kia, cũng đến thời gian phát huy công dụng rồi.”
Lưu quang đáy mắt của Thượng Quan Quyết lóe lên, ưng mâu nheo lại, hắn cúi đầu rất sâu ôm quyền trả lời: “Bệ hạ yên tâm, Thượng Quan biết nên làm như thế nào.”
Dạ Đình Giang gật đầu, lạnh nhạt thanh âm nói: “Đi đi.”
Thượng Quan Quyết thi lễ một cái, chợt xoay người lui xuống.
Thượng Quan Quyết đi rồi, Dạ Đình Giang giơ tay lên xoa xoa trán, ánh mắt thâm trầm đứng ở bên bàn, nhìn chằm chằm vậy bức họa chỉ có phác họa đường viền của nữ tử nhìn hồi lâu.
Hắn đột nhiên đưa tay, ve nét mực đã khô trên bức tranh lẩm bẩm nói: “Phất Vân, nếu là sỉ nhục vậy nên bị phá huỷ, nàng nói có đúng hay không?”
Khóe môi của Dạ Đình Giang hiện ra một tia tiếu ý âm lãnh biến hoá kỳ lạ, đế vương thất đức khiến tên của đại thần châu thai ám kết, như vậy chỗ bẩn hắn làm sao có thể lưu?
Nội thị, thị vệ lúc đầu nghe được tin tức này đã bị hắn chém giết.
Trảm thảo trừ căn, cho nên Ngọc gia một người cũng không thể lưu!
Thượng Quan Quyết ra hoàng cung, liền thẳng đến Ngọc gia.
Cước bộ của hắn có chút bối rối, trong đôi ưng mâu kia hàm chứa đầy sát khí, chỗ sâu trong đáy lòng lửa giận bốc lên thiêu đốt!
Vì sao? Vì sao Thanh Hoan và Phi Trần sẽ là hài tử của Dạ Đình Giang? Vì sao A Nguyệt của hắn sẽ mang cốt nhục của Dạ Đình Giang, hắn muốn hỏi rõ!
Trong Tĩnh Tâm uyển.
Doanh Nguyệt ngủ từ lâu, trong mơ mơ màng màng nàng cảm giác được một cổ hàn khí tản ra ở chung quanh, nàng mở hai mắt ra nhờ ánh trăng đã nhìn thấy nam nhân đứng ở trước giường nàng.
Nàng hơi kinh hãi, vội vàng ngồi dậy, thanh âm sinh ra một tia sẳng giọng: “Ta không phải bảo ngươi không nên xuất hiện ở Ngọc gia sao?”
Thượng Quan Quyết đột nhiên bắt lại cánh tay của nàng, chợt kéo nàng ra ôm trong lòng, thanh âm u chìm kia mang theo một tia buồn bã: “A Nguyệt, Thanh Hoan và Phi Trần tại sao là hài tử của Dạ Đình Giang? Hắn đối với ngươi, đến tột cùng đã làm cái gì?”
Doanh Nguyệt nghe lời này, cả người cứng đờ, lãnh ý lan tràn. Bất quá chỉ chốc lát, nàng đột nhiên liền đẩy hắn ra, vẻ mặt kia bi phẫn biểu tình nộ xích: “Thượng Quan Quyết, ngươi có mặt mũi gì đến chất vấn ta? Ta có hôm nay cũng nhờ ngươi ban tặng, tất cả thống khổ của ta đều là vì ngươi dựng lên, tất cả sỉ nhục đều là ngươi cho ta, ngươi cút cho ta!”
Doanh Nguyệt không khống chế được đoàn oán khí ở đáy lòng, nếu như không phải hắn từ bỏ nàng, nàng làm sao sẽ luân lạc tới tình trạng như thế chứ?
Nàng hận hắn, vô thì vô khắc không hận hắn.
Đáy mắt của Thượng Quan Quyết tràn đầy vẻ đau xót, hắn dùng tất cả khí lực ôm nàng thật chặt trong ngực, đáy lòng lan tràn khắp bầu trời khổ thôn phệ hắn.
“A Nguyệt, ta biết nàng sẽ không tha thứ ta. Bất quá nàng yên tâm, thống khổ Dạ Đình Giang mang cho nàng, ta sẽ để hắn trả lại thiên bội vạn bội.” Thượng Quan Quyết ôm thật chặt nàng, trong ánh mắt tràn đầy kiên định và duệ sắc.
Hắn nằm vùng ở bên người Dạ Đình Giang nhiều năm, vì đó là một lần phá hủy giang sơn của hắn.
Trước kia là thù hận gia quốc, mà nay lại thêm tình cừu hận cũ.
Dạ Đình Giang không biết, giang sơn của hắn, sẽ vong, vong ở trong tay chính bản thân hắn!