CHƯƠNG : NHỚ NĂM ĐÓ
Dịch giả: Luna Wong
“Được, sau này bổn vương nhất định nuôi nàng trắng trắng mập mập.” Dạ Quân Ly cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noản của nàng, mãn nhãn đều là cưng chìu.
Mạnh Thanh Hoan đẩy tay hắn ra, bỉu môi nói: “Không cần. Nếu như ta ăn quá béo, ngươi nhất định sẽ ghét bỏ ta.”
Ở đây cũng không phải thời đại mập được cho là xinh đẹp, nàng cảm thấy vẫn là bảo trì vóc người tương đối khá.
Động tác của Dạ Quân Ly bị kiềm hãm, con ngươi yêu dị kia bao phủ ra một tầng sương mù dày đặc, hắn đột nhiên đưa tay ôm Mạnh Thanh Hoan thật chặt vào trong lòng, thanh âm thật thấp nói: “Ta làm sao sẽ ghét bỏ nàng? Nàng không ghét bỏ ta cũng đã rất tốt rồi.”
Mạnh Thanh Hoan vùi ở trong ngực của hắn rất muốn rơi lệ, nhưng nàng tự nói với mình không được, chính là vì Dạ Quân Ly, vì đôi mắt của mình, nàng không thể rơi lệ.
Nàng không nên quản sau này, không quản bọn họ là thân phận gì, nàng chỉ cầu đôi bên yêu nhau như thế, bất ly bất khí!
. . .
Kinh thành, hoàng cung.
Đêm đã rất sâu, nhưng trong Tuyên Thất điện như trước đèn đuốc sáng trưng!
Dạ Đình Giang ngồi ở trước long án, bút lông sói trong tay bút đang nhẹ nhàng rung động, trên bàn trải giấy Tuyên Thành bạch sắc, mặt trên mơ hồ phác họa đường viền của nữ tử nhưng không có ngũ quan.
Là hắn đã quên bộ dáng của nàng, hay là sợ thấy ánh mắt của nàng?
Đáy mắt của Dạ Đình Giang hiện lên hoảng sắc hiếm có.
Lúc này, cửa điện bị người đẩy ra, một con gió lạnh xông vào lay động ánh nến trong phòng chập chờn.
Thượng Quan Quyết mặc hắc y đi đến.
“Tìm được tung tích của bọn họ chưa?” Dạ Đình Giang thả bút lông sói trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn.
Thượng Quan Quyết hơi chỉnh đốn trang phục cúi đầu, trầm giọng nói: “Vẫn chưa.”
Lúc nói chuyện hắn ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Đình Giang, thanh âm tựa hồ có chút không hiểu hỏi: “Vì sao bệ hạ đột nhiên sắc phong Ngọc gia tiểu thư làm công chúa? Là vì ngăn cản Hiên vương cùng với nàng sao?”
Hắn đi theo bên người Dạ Đình Giang đã lâu, đối với tâm tư của Dạ Đình Giang, đa đa thiểu thiểu có thể đoán được vài phần.
Nam nhân này vì yêu thành ma, qua nhiều năm như vậy hận ở đáy lòng hắn đã để hắn điên, một kế hoạch tà ác đáng sợ đang chậm rãi nổi lên, hơn nữa nổi lên nhiều năm!
Mà hắn cũng đã đợi nhiều năm.
Đều nói nữ nhân đố kị đáng sợ, nhưng theo Thượng Quan Quyết, trả thù của một nam nhân càng thêm đáng sợ!
Thần sắc trong ánh mắt của Dạ Đình Giang hơi buồn bã, khóe môi hắn vung lên một nụ cười thanh lương chế giễu, lẩm bẩm nói: “Thượng Quan, ngươi biết không? Trẫm mất đi một nhi tử, thế nhưng lên trời lại tặng cho ta một đôi nhi nữ! Thanh Hoan và Phi Trần đều là cốt nhục của trẫm.”
“Mười chín năm trước một trận xuân mộng, lại để lại cho trẫm hai hài tử, ngươi nói đây là Phất Vân đang bù đắp thua thiệt của nàng đối với trẫm sao?” Dạ Đình Giang nâng mắt nhìn Thượng Quan Quyết.
Thượng Quan Quyết đầu tiên là sửng sốt, làm như không có phản ứng được, sau một lúc lâu, hắn mới mạnh hoàn hồn, trong con ưng mâu lộ ra một cổ kinh sắc ngẩng đầu nhìn Dạ Đình Giang: “Ngọc gia tiểu thư và tiểu công tử là cốt nhục của bệ hạ?”
Dạ Đình Giang gật đầu, than thở: “Trẫm cũng thật không ngờ, đêm hôm đó trẫm uống say, nguyên tưởng rằng chỉ là một giấc mộng, ai biết. . .”
Dạ Đình Giang rơi vào trầm tư, đó là Phất Vân ly thế năm thứ ba, hắn nhớ rất rõ ràng. Từ khi Phất Vân đi, đó là một giấc mộng cũng không có lưu cho hắn.
Nhưng đêm hôm đó, hắn tựa hồ gặp được nàng, hắn nghe nàng ở dưới thân rỉ nức nở, chính tiêu hồn khắc cốt ghi tâm như đêm đại hôn đó của bọn họ, sống mãi khó quên!
Đêm hôm đó, hắn cho mình là người thắng, bởi vì hắn chiếm được người bản thân muốn có được nhất, từ trong tay của nam nhân kia.
Cũng không lâu lắm, Phất Vân liền có thai, hắn kinh hỉ vạn phần, càng vì nàng mà đại xá thiên hạ!
Nhưng ai có thể liệu, chín tháng sau, một chén rượu độc của hoàng hậu hắn hại chết Phất Vân của hắn, chích để lại cho hắn một hài tử sinh non!