CHƯƠNG : TẨY ĐI SỢ HÃI
Dịch giả: Luna Wong
Ra cửa phòng, Mạnh Thanh Hoan đã ngửi được một cổ không khí thanh tân, nàng từ từ nhắm hai mắt tưởng tượng dáng dấp của nơi này, phải có núi có hoa có thác nước dòng suối.
Vẫn là ở đây thực sự rất đẹp.
Dạ Quân Ly lôi kéo nàng ngồi trên một tảng đá, Mạnh Thanh Hoan cảm giác được lửa trại ấm áp còn kèm theo hương khí của món ăn thôn quê, phá lệ mê người.
Nàng khịt khịt mũi hỏi: “Là thỏ sao?”
Con ngươi u lượng của Dạ Quân Ly mang theo một chút tiếu ý, hắn từ kệ trên lửa gở con thỏ rừng nướng dầu mở xuống, xé một khối thịt thỏ khô vàng đưa đến khóe miệng của nàng: “Nếm thử vị đạo thế nào?”
Mạnh Thanh Hoan hé miệng, nếm thịt thỏ nhập mùi thơm ngát xốp giòn vào miệng, quanh quẩn ở giữa răng môi của nàng, nàng không ngừng líu lưỡi, gương mặt kinh hỉ: “Ngon, đây là món thịt rừng thơm ngon nhất mà ta từng ăn.”
Dạ Quân Ly cười lại xé một miếng thịt đút cho nàng, nói rằng: “Ở đây trước đây hình như đã từng có người ở, còn có bếp lò, ta để Lăng Túc đặt mua mễ lương rau dưa, chờ hắn trở về ta tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho nàng.”
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này có chút kinh ngạc, nàng cắn thịt rừng thơm ngon hỏi hắn: “Ngươi biết nấu?”
Mi đẹp mắt của Dạ Quân Ly hơi vừa nhíu: “Không biết, nhưng không có gì có thể làm khó được ta!” Hắn tràn đầy tự tin.
Hắn là vương gia, đâu cần phải đích thân xuống bếp? Nướng thịt rừng, còn là trước hắn hành quân chiến tranh học được.
Nếu bọn họ bỏ trốn, cũng không bữa nào cũng cho tiểu cửu của hắn ăn thịt rừng được.
Dù là ngon, tiểu cửu của hắn cũng sẽ ngán!
Cho nên vì hắn tiểu cửu, hắn muốn đích thân xuống bếp!
“Dạ Quân Ly. . .” Thanh âm của Mạnh Thanh Hoan mang theo nức nở nồng nặc, thanh âm ôn nhu nghẹn ngào rơi vào trong tai Dạ Quân Ly lòng cực đau.
Hắn vội vội vàng vàng ôm nàng, thanh âm tràn đầy đau lòng nói: “Tiểu cửu, đừng khóc, Trường Lan nói mắt của nàng không thể rơi lệ.”
Mạnh Thanh Hoan hít mũi một cái, vùi ở trong ngực hắn tả oán nói: “Còn không phải ngươi sao, tốt với ta như vậy làm gì? Ta cũng không phải người gỗ, có thể không khóc sao?”
“Nha đầu ngốc. Ta không tốt với nàng, thì tốt với ai? Cho nên nàng phải mau lành, đừng để cho ta lo lắng!” Thanh âm của Dạ Quân Ly nhẹ nhàng vang lên ở bên tai Mạnh Thanh Hoan, trong thanh âm kia tràn đầy ôn nhu.
Tuy rằng Mạnh Thanh Hoan nhìn không thấy, nhưng nàng cũng có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng lại đầy nhu tình của Dạ Quân Ly.
Nàng gật đầu, khóe môi kéo lên, có chút nũng nịu nói: “Dạ Quân Ly, ta ăn chưa no.”
Dạ Quân Ly thấp thấp thở dài, cưng chìu thanh âm nói: “Liền biết chỉ cái này nàng ăn không no, cho nên ta bắt thêm một con, chờ chút sẽ nướng xong.”
“Ân.” Mạnh Thanh Hoan tựa ở trên vai hắn, khóe môi vung lên tiếu ý sáng rỡ, hỏi Dạ Quân Ly: “Bây giờ là giờ nào?”
Dạ Quân Ly nhìn xa xa một chút, mặt trời chiều đã rơi, sắc trời bắt đầu tối, trong sơn cốc này lộ ra một cổ u tĩnh, phảng phất trên đời này cũng chỉ chừa lại hai người bọn họ.
“Đã mặt trời lặn.” Dạ Quân Lý đảo thịt rừng trên kệ nướng, đáp trả nàng.
Mạnh Thanh Hoan lại hỏi: “Ngươi làm sao tìm được nơi này?”
Dạ Quân Ly nhớ lại chuyện cũ, không khỏi rơi vào trầm tư, bóng đêm trong phút chốc bao phủ, hắn ngẩng đầu nhìn sao ẩn hiện trên không trung, nghĩ tới chuyện nhiều năm trước.
“Năm mười một tuổi ta bị người đuổi giết, trong lúc vô tình trống đến nơi này. Ở đây tuy rằng không người ở, nhưng vật cần thiết lại hết sức câu toàn, ta ở chỗ này tìm được thuốc trị thương cầm máu, miễn cưỡng nhặt lại một mạng.”
“Ta nhớ kỹ lúc đó chính là bóng đêm như vậy, ta ngồi ở vị trí đồng dạng, nhìn sơn cốc an tĩnh, trúc phòng lịch sự tao nhã. Một khắc kia ta đột nhiên có một loại cảm giác tìm được nhà, ta tựa như một hài tử đang chờ đợi phụ mẫu trở về, ở trong bóng đêm kiễng chân ngóng trông.”
“Tiểu cửu, nàng tin không, yên lặng của nơi này có thể rửa đi tất cả sợ hãi trong lòng ta!”