CHƯƠNG : CHÚNG TA BỎ TRỐN
Dịch giả: Luna Wong
Trường Lan nhìn Tiêu Thủy Vân đi xa, tiếu ý ẩn nhược ở đáy mắt hắn, ánh mắt thanh nhã ôn hòa rơi vào chỗ Dạ Mạch Hàn, thanh âm thấp thuần nói: “Tính tình của Vân nhi nàng có chút điêu ngoa, mong rằng sau này Kính vương thông cảm nhiều hơn.”
Dạ Mạch Hàn nhíu mày, khẽ cười nhìn về phía Trường Lan nói: “Xem ra cái cọc hôn sự này, ta là trốn không được?”
“Nếu Kính vương muốn tránh, dĩ nhiên là có thể tránh thoát!” Trong lời này của Trường Lan còn có lời nữa, mang theo một ít cao thâm ý.
Dạ Mạch Hàn nhấp môi, mâu quang u lượng hơi chớp động.
Đúng vậy, nếu hắn muốn tránh, tự nhiên có thể tránh được, ở trên đời này không ai có thể bức bách hắn làm chuyện bản thân không muốn làm.
Mà hắn cũng chậm rãi trở nên cường đại, trở nên có năng lực thủ hộ tất cả những thứ hắn muốn bảo vệ!
. . .
Mạnh Thanh Hoan ngủ một giấc đặc biệt thoải mái, thẳng đến một cổ hương vị truyền đến, để trong lúc ngủ mơ nàng không khỏi khịt khịt mũi.
Có lẽ là mắt nhìn không thấy, cho nên cái mũi của mình đột nhiên trở nên bén nhạy, lại có lẽ là do quá đói.
Mạnh Thanh Hoan mở mắt ra, cảm giác được trên mắt vẫn che sa bố như trước, nàng giơ tay lên lục lọi chung quanh một phen, kỳ quái thế nào cảm giác cái giường này có chút cứng rắn?
“Trường Lan?” Mạnh Thanh Hoan đưa tay lục lọi chung quanh, khí tức chung quanh xa lạ như trước, tựa hồ còn mang theo hương khí của gậy trúc, hiện lên khí tức hơi bụi bặm, như là địa phương hồi lâu không có ai từng ở.
Có tiếng bước chân vội vã truyền đến, khí tức hết sức quen thuộc tới gần, Mạnh Thanh Hoan hơi sửng sờ, thanh âm khinh linh kêu: “Dạ Quân Ly?”
Vụ sắc ở đáy mắt Dạ Quân Ly nổi lên, khóe môi lại dấy lên một nụ cười thỏa mãn, hắn đi vào cuốn nàng vào trong lòng thanh âm thấp nhu nói: “Theo nhu ta nói nàng phải là một yêu tinh, phân minh cái gì đều nhìn không thấy, vẫn còn biết là ta!”
Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan căng ra, cảm thụ được khí tức quen thuộc trên người hắn, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
“Chúng ta đây là đang ở đâu, sao ta ngửi được vị đạo gậy trúc, còn có hương khí của món ăn thôn quê. Đều đánh thức ta ra khỏi giấc ngủ!” Mạnh Thanh Hoan xoa cái bụng kêu òn ọt của bản thân, ngửi hàng loạt hương khí kia, không ngừng nuốt nước bọt.
Dạ Quân Ly thấp thấp cười nhìn cái miệng tham ăn kia của nàng, ôn nhu nói: “Liền biết sau khi nàng tỉnh lại sẽ đói, nên ta làm cho nàng ăn!”
Mạnh Thanh Hoan cả kinh, Dạ Quân Ly tự mình làm?
Như vậy nơi này là nơi nào?
Nàng còn đang nghi hoặc, lại nghe Dạ Quân Ly nhẹ giọng nói: “Chúng ta không ở kinh thành, nơi này là một chỗ sơn cốc u tĩnh, cũng chỉ có hai người chúng ta.”
Sơn cốc?
Dạ Quân Ly mang nàng tới sơn cốc?
“Ngươi bắt ta cóc tới đây?” Mạnh Thanh Hoan tò mò hỏi, rõ ràng trước khi ngủ nàng còn đang ở công chúa phủ gì đó, thế nào tỉnh dậy đã đến sơn cốc rồi?
Dạ Quân Ly khẽ ân nắm tay nàng cười nói: “Ta mang theo nàng bỏ trốn, tiểu cửu, nàng thích không?”
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, mũi ê ẩm, bởi vì hai mắt bị che nàng chảy không ra nước mắt, các loại cảm giác chua xót hết sức cường liệt.
“Thích, chỉ cần có ngươi ở đây, ta liền thích.” thanh âm của Mạnh Thanh Hoan lành lạnh như nước mang theo chiến ý, là kích động cũng là cao hứng.
Dạ Quân Ly ôm nàng càng chặt hơn một ít, ở chỗ này không có huynh muội, không có công chúa và vương gia, không có Mạnh Thanh Hoan và Dạ Quân Ly.
Chỉ có tiểu cửu và yêu nghiệt.
“Ta dẫn nàng đi ăn đồ.” Dạ Quân Ly đỡ nàng đứng lên, vừa đi vừa nói: “Trường Lan nói ánh mắt của nàng qua ba ngày nữa là khỏi hẳn, cảnh sắc trong sơn cốc này rất đẹp, tứ quý như xuân, nàng nhất định sẽ thích.”
Mạnh Thanh Hoan lẳng lặng nghe hắn nói những thứ này, trong lòng xúc động không rõ, chỉ là nàng muốn nói với Dạ Quân Ly: Chỉ có ngươi mới là phong cảnh ta muốn nhất nhìn.