Võ luyện Các hôm nay xôn xao bàn tán khác thường. nhìn kỹ nghệ Bắn cung hôm qua ai cũng khiếp sợ, Các vị chấp sự, thầm chí là đô úy Liễu Hằng nhìn qua cũng không khỏi xúc động một hồi.
"Bạch Thành từ khi nào lại có một tiễn thủ như vậy?
Nghe nói người đó là người quen của Tiểu Hà.
Thế không phải là chấp sự mới à/?
Cái người hôm qua đi sau đô úy. Chắc chắn người phải biết chứ.
Là cái người đó sao, Mới đây còn long ngóng chọn công pháp, vậy mà giờ đã có chút thành tựu bậc này, xem ra gặp không ít kỳ ngộ rồi.
Nếu hắn không phải người trong ba đại thế lực có thể vào quân doanh không phải quá tốt sao?
Mau tìm Tiểu Hà hỏi về tung tích người đó…"
Hôm nay trời đẹp, thích hợp ra ngoài săn yêu thú, Mỗi lần đi sẽ tốn hai hoặc ba ngày tùy vào lượng yêu thú săn được. Lần đầu tiên hắn cũng không quá chờ mong. Tuy nhiên đi thăm thú không gian bên ngoài không phải là một chủ ý quá tệ. sắm sửa một chút đồ đạc, Hắn từ biệt lão Lục rồi hướng phía Tây thành đi tới.
Tuy nói có nhiều yêu thú quanh bạch thành nhưng cũng phải ra ngoài mười dặm mới có chút bóng dáng yêu thú sơ cấp, loại này võ giả có thể xử lý dễ dàng, tuy nhiên không mấy giá trị, những tay săn chuyên nghiệp thường bỏ qua khu vực này, Tiến ra xa hơn phạm vi hai mươi dặm nữa. Đây mới chính là nơi phù hợp cho họ, yêu thú bậc trung, hai,ba võ giả cùng liên thủ chắc chắn không có vấn đề gì. Một nhóm thợ săn đông hơn còn mạnh dạn đi ra xa hơn chút nữa, thi thoảng sẽ có những yêu thú quý hiếm, bốn năm người cùng lên thì vẫn có thể khống chế được. Chỉ cần bắt được hai ba con dạng hiếm là kiếm món hời to rồi. vì vậy ít kẻ đi săn một mình lắm, nguy hiểm tăng lên rất nhiều. Kết hợp thành nhóm là một cách không thể hợp lý hơn.
…
Hiện tại Tiểu Thất đã ra ngoài phạm vi dặm. sắp đến địa phận có yêu thú, hắn tranh thủ nghỉ ngơi, ngắm cảnh vật. cảm nhận tiếng gió thổi xung quanh, ăn chút thịt khô, ngắm những hàng cây đang đung đưa cứ như đang chào mừng hắn vậy, phải tận hưởng những khoảng thời gian thoái mái thế này. Hít một hơi thật sâu.Thật sảng khoái quá đi mà.
Xa xa trong phạm vi sắn bắn yêu thú sơ cấp, Một nam tử dùng đại đao đang điên cuồng đánh nhau với yêu thú, sức lực thì bá đạo rồi nhưng yêu thú lại có khả năng di chuyển nhanh, liên tiếp thoát khỏi những đòn công kích.Con yêu thú này là Hắc linh khuyển, yêu thú sơ cấp thường tấn công theo bầy đàn nhưng giờ đây chỉ thấy có một con, thấy mình bị dồn vào đường cùng, nó cũng nhe răng gầm gừ, nhăm nhe tấn công lại. Đột nhiên nam tử bỏ đao sang một bên, tay không lao tới, nhắm đầu yêu thú mà giáng xuống. bị trúng một đòn, yêu thú thấy đói phương qua nguy hiểm cắm đầu lách vào bụi rậm bỏ chạy, nam tử xách đao cố gắng đuổi theo,
Đuổi đến một ngọn núi đá mới theo kịp con Hắc linh khuyển, Có điều lần này nó tru lên một hồi hài, sau đó là một tiếng tru đáp lại. Không lâu sau, một bầy hắc linh khuyển từ trong núi đá chạy ra, đi đầu là một con có bộ lông màu đỏ.” Huyết linh khuyển” yêu thú trung cấp. Rất nhanh chóng. đám hắc linh khuyển vây nam tử lại, lắm hắn toát mồ hôi lạnh.Khi vào đến khu vực yêu thú sơ cấp. Tiểu Thất vận dụng tâm pháp nghe ngóng tình hình. Phát hiện ra vụ cuộc chiến từ trong khu rừng. lần theo dấu vết hắn cũng tìm được đến đây. Tình hình diễn ra trước mắt hắn không có vội ra mặt. tìm một chỗ lén xem tình hình. Người kia chẳng phải Ngô Diệm sao? Hắn ta làm gì ở đây? Mình có nên giúp hắn không? Nhận ra nam tử dùng đại đao, người đã bắt phân thắng khi đối chiến lực lượng nhục thể tại võ đài Hắc Hổ Bang, Ngô Diệm. Thấy hắn đang ở trong hiểm cảnh, tiểu thất suy nghĩ có nên ra tay giúp hắn,? khả năng cứu thoát là /, hắn có thể dùng Ám dạ ngân châm,hạ đám yêu thú chốc lát, nhưng số lượng ngân châm có hạn. cũng chưa biết còn bao nhiêu yêu thú còn chưa ra mặt, nếu không cứu được, trong phạm vi này hắn không chạy thoát khỏi đàn linh khuyển.
Đang tính kế rút lui thì bất giác hắn đạp phải cành cây gây ra tiếng động. Đám yêu thú và Ngô Diệm đều hướng về phía hắn. “ Thôi chết. bị phát hiện rồi” hắn thầm kêu khổ.
Nhận ra người đó, Ngô Diệm bèn thét lên:
" Tên hạ nhân kia, mau nghĩ cách cứu ta"
Xem ra vẫn phải chạy, nhưng thấy Ngô Diện đã hướng mình kêu cứu. đến nước này đành giúp hắn một tay vậy, thoát được hay không là việc của hắn
Tiểu Thất hét to:
"Ta sẽ phóng ám khí con yêu thú phía sau, ngươi tranh thủ cơ hội mà chạy cho nhanh đi. "
Tiểu Thất truyền lực vào ám khí, Ngay khi phóng ám khí vừa rời tay. Hắn quay lưng lập tức dùng hết sức bỏ chạy. Thấy phía sau có biến. Ngô diệm dưng một chiêu xuống đất tung hỏa mù rồi cũng hướng phí sau vận dụng hết sức lực lao theo hướng Tiểu Thất. một tiếng tru vang lên. Đàn hắc linh khuyển cũng kéo nhau đuổi theo hai người
"Chờ ta với… tên hạ nhân."
Tốc độ của Ngô Diệm nhanh hơn nên thoáng chốc đã gần đuổi kịp Còn đàn yêu thú vẫn hùng hục phía sau. Xem tình hình này có vẻ không ổn Trong khu rừng này chạy càng lúc cang chậm. sớm muộn yêu thú cũng sẽ đuổi kịp. Tiểu Thất bèn leo lên cây cố gắng chọn một cây cao mà leo lên. Thấy vậy Ngô Diệm cũng leo lên. Đám yêu thú này chạy nhanh nhưng xem ra khó leo trèo rồi. Chúng dừng lại dưới gốc cây, không cho hai người đi xuống. Vừa thoát khỏi hiểm cảnh trước mắt, Tiều Thất khẽ thở phào, nhưng thấy chúng vẫn chưa có ý buông tha, tta trạng lại xấu đi. Không ít
- Sao ngươi không chạy hướng khác, như vậy thì bọn chúng cũng đâu có đuổi theo ta. Tự nhiên cứu ngươi lại làm khổ bản thân ta.
Lúc đấy ta đang lo chạy hơi đâu mà nghĩ nhiều. Nếu ta còn sống mà trở về chắc chắn sẽ trọng trưởng. ngươi không bị thiệt đâu.
-Sao tự dưng ngươi lại trêu vào cái bọn này, giờ không xuống được biết tính làm sao?
-Hi vọng khi đói bọn chúng sẽ bỏ qua thôi… chắc khoảng , ngày…
Tình huống này, muốn thoát ra có chút khó khắn rồi. nhưng nếu chúng bỏ đi bớt thì vẫn có cơ hội.
Đêm đã xuống mà đám yêu thú vẫn chưa chịu từ bỏ. hai người đành leo lên trên cao hơn, nơi có nhiều cành cây hơn, mặc dù không thoải mái nhưng miễn cưỡng chợp mắt một lúc. Dù sao đêm bên ngoài vẫn còn dài. Mới hôm đầu tiên mà đã chật vật thế này. Tiểu Thất ngán ngẩm không thôi.
- Ta nghe nói ngươi xin ra khỏi Bang Hội, vì sao vậy?
Ngô Diệm hỏi vậy vì lâu nay bang hội không có làm khó hạ nhân, đối đãi cũng không quá tệ.
-Dạo này ta hơi lười làm việc, Muốn làm một nhiệm vụ cống hiến rồi ra ngoài
Do là lười sao. lý do nghe thật không thể chấp nhận được. Nhưng nếu quả thật hắn theo đường tu luyện thì không thể tiếp tục làm hạ nhân.
-Nhiệm vụ đó là gì?
Cái này nhị thiếu gia vẫn chưa nói rõ, một thời gian nữa mới cho người đến tìm ta.
-Tiêu Dật sư huynh sẽ không làm khó ngươi đâu. Chắc người đang cho người thời gian suy nghĩ lại.
Việc này ta đã quyết rồi, Từ giờ ta sẽ đi săn yêu thú, nghe nói việc này kiếm được không ít.
Ngô diệm khá tò mò về cảnh giới tu luyện của Tiểu Thất. một người đanh ngang sức với mình
- Ta đang tự hỏi Cảnh giới tu luyện tu luyện của ngươi đạt cấp mấy rồi?
- Ta chưa có tu luyện nội công. Nên chua tính vào cảnh giới nào. Thực lực của ta hoàn toàn là do nhục thể mà ra.
-Chỉ dựa vào nhục thể. Rèn luyện đến mức đấy làm ta kinh ngạc đấy. Ta tu luyện đến võ giả trung kỳ. nhưng nhờ có thể trạng tốt, nhục thể của ta đạt gần cân lực. Trong cảnh giới võ giả sức chiến đấu của ta manh nhất. Tuy nhiên thân pháp lại hơi kém, lần này vào đây cũng là để tu luyện. Hi vọng trước kỳ luận Võ Hội có thể vào hàng ngũ đệ tử tinh anh.
- xem ra lần này không ít đệ tử tinh anh xuất hiện nhỉ? Mà nhân tiện ngươi đang tu luyện vậy sẵn đây giúp ta săn yêu thú luôn. Coi như trả ơn ta. Thấy thế nào?
-
-Được lắm hai chúng ta kết hợp có thể vào sâu hơn chưa biết trừng.
….
Đám yêu thú đã có vài con bỏ đi, số còn lại dưới gốc cây chỉ còn lại con. Nhận thấy cơ hội đã tới, Hai người Tiểu Thất, Ngô Diệm gật đầu, Kẻ phóng ám khí, người bổ Đao xuống, ra đòn bất ngờ nhanh chóng hạ được yêu thú, chỉ có hai còn hai con thoát đi được. Lúc này Tiểu Thất nhận ra có một yếu điểm, khi ở trên không Lực phóng ám khí của hắn yếu hơn khi tiếp đất, chỉ khi chân chạm đất hắn mới có thể vận dụng lực dừ dưới lên trên. Còn Ngô Diệm uy lực của đao thế vẫn không khác biệt.
“Chẳng lẽ còn có cách khác vận dụng lực”
Nguyên do là, sự khác biệt của người tu luyện, cảnh giới đã luyện đến võ giả. Ngoài lực lượng nhục thể, nội lực tích tụ trong quá trình tu luyện có thế chuyển hóa sang nội khí, lực lượng này có thể sử dụng vào nhiều tình huống. truyền vào vũ khí để tấn công, nếu nội khí được vận dụng linh hoạt có thể “ lăng không đạp hư” bước đi trong không trung vậy. Tất nhiên việc này sẽ tốn không ít nội khí. Thường sẽ chỉ thấy ở cấp võ sư trở lên dặc biệt là các cấp bậc cao hơn trong truyền thuyết, chì toàn bay qua bay lại.
Mà hiện nay, Tiểu thất tu luyện Mặc Thủy tâm pháp, không có tác dụng giúp sản sinh nội lực. Nên biết, nội khí do nội lực phát ra khác biệt với lực lượng lượng nhục thể. Nếu một người có lượng nhục thể nâng được cân, và một người tu luyện nội khí cũng nâng được cân. Thì hai người có chiến lực tương đương, nhưng chỉ có người dùng nội khí mới được gọi là tu luyện giả. Còn người kia thì không. NHư vậy có thể nói Tiểu Thất chưa đạt cấp độ nào trong tu luyện. Chỉ là một người luyện nhục thể có sự kết hợp với tâm pháp mà thôi. Bản thân của hắn chưa có sản sinh ra nội khí.
Âm thầm đánh giá một chút, xem ra hắn phải sớm tìm phương pháp tu luyện nội lực mới có khả năng tại hư không phóng ra uy lực cực hạn của ám khí.
Nhìn lại xác con yêu thú nằm lại, chắc chắn không thể bỏ qua rồi, tuy là yêu thú sơ cấp, nhưng đã là yêu thú chắc chắn không phải đồ bỏ đi. Hai người bắt đàu mang yêu thú ra ngoài nơi có nguồn nước bắt đầu phân tách, lông và răng có thể đem bán, thịt yêu thú cũng có thể làm thức ăn. Phải nhanh chóng nướng thịt trước khi thịt yêu thú có mùi. Hơn nũa việc mùi máu sẽ dẫn dụ các yêu thú khác. Không thể ở lại đó quá lâu.
Vừa đi vừa ăn thịt a. Cả mảng thịt to tướng trông thật là thích, có điều không có gia vị nên hơi nhạt. Nhìn thấy Tiểu Thất ăn như vậy Ngô Diệm trông cũng thèm lắm. trước giờ trong Thành đi đứng ăn nói đều phải giữ ý chủ tớ, nay ra ngoại thành lại có thể sống vô lo vô nghĩ như vậy cũng khá thú vị.
… cũng đến giữa trưa rồi. ngồi nghỉ một lát, tranh thủ tu luyện Tâm pháp, kiểm tra lại đồ đạc, tẩm lại mê dược trên ám khí. Ngô Diệm cũng tranh thủ hồi phục lại sức lực.