Thỏa thuận cuộc đánh cược, không ít kẻ thích thú với màn so tài này. Đông Tử lợi hại ai cũng biết, chỉ là cái gã lạ mặt kia thực lực như thế nào lại dám thách đấu. Thông tin này nhanh chóng lan truyền. Mọi người ở các khu khác cũng bị thu hút lại
“ nghe nói vị chấp sự kia thách đấu Tiễn thật với Đông tử”
-Đông tử là Tiễn thủ số một trong luyện võ các rồi. chắc chắn hắn sẽ thắng
-Chưa biết được. các vị chấp sự cũng không phải tay mơ.
-Ai sẽ thắng đây.
Xen lẫn tiếng xì xào bán tán hai tấm bia được di chuyển ra xa bước chân. So với vị trí người thi đấu.Khoảng cách này cũng khá là xa, một thử thách khó nhằn cho cả hai đây. Cả hai sẽ bắn mũi tên. Cuối cùng mang bia lại đài đấu xem ai mới có kỹ nghệ tốt hơn.
-Nghe Tiểu Thất đánh cược vì giải vây cho mình. Tiều Hà rưng rưng nước mắt. Càng lo lắng hơn cho Tiểu Thất, huynh ấy lấy đâu ra bạch kim cơ chứ, không lẽ đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Nhưng nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin, miệng còn có chút khẻ cười. Nhìn kỹ thì huynh ấy cũng ưa nhìn lắm đấy chứ. Như một cảm giác tự nhiên Tiểu Hà có lòng tin Tiểu Thất có thể chiến thắng.
-Tiểu Thất ca cố lên.
Nhìn Tiểu Hà cỗ vũ,Tiểu Thất Nghĩ” Thôi xong lần này ta thắng chắc rồi,” mỉm cười đáp lại
Bên này thấy vậy cũng hò hét
-Đông tử huynh tất thắng.
-Đông tử huynh cố lên.
Không để mọi người chờ lâu hai người bước lên võ đài. Nhắm hướng tấm bia định thần một chút.
-“Lần đầu cầm cung tên cho ta bắn thử trước một lượt.”
Đám đông nghe vậy ngây ngốc một chút, rồi cười phá lên, ai ra trận mới học cầm cung chứ, cứ nghĩ là đùa nhưng Tiểu Thất bắn thử thật. Đay quả thật là lần đầu dùng cung, hắn muốn thử sức nó đến đâu, âm thầm vận dụng tâm pháp hắn hướng thiên không, phóng lên một mũi, Lực tốt thật, kết hợp với Thủy Mặc tâm pháp cũng rất có lợi,
Nhìn một cảnh như vậy một số bắt đầu thấy quan ngại thay cho Tiểu Thất. số khác lại hí hửng sắp được xem một người bò ra ngoài Luyện võ Các.
"Được rồi bắt đầu thôi."
Lượt đầu Đông Tử bắn trước,Tiểu Thất âm thầm quan sát sự di chuyển khí lực của đối phương.
Truyền nội lực vào mũi tên sao? Cảm nhận hơi thở tương đối bình ổn. Mắt cũng được truyền khí lực, vậy là dụng nội lực tăng thị giác, nếu tầm nhìn bị che mờ sẽ giảm hiệu quả đáng kể. Tuy lợi hại nhưng...
Sau mỗi lần vận dụng sẽ có hơi mỏi mắt. Đây là bí pháp của hắn sao.
Lần lượt từng mũi tên nhanh chóng lao tới đích.
- Giờ đến lượt Tiểu Thất, Do không truyền được nội lực vào mũi tên như Đông tử. Tiếu Thất phái chú ý nhiều đến hướng gió.. Tâm pháp hắn tu luyện"Thủy Mặc Tâm Pháp" rất có ích cho việc này. Mỗi lần bắn hắn mất một lúc để cảm giác các luồng khí, và tìm đường bay cho mũi tên sao cho trúng đích. Tuy chậm nhưng không có sai lệch. Hăn tự tin về kết quả.
Hai bên đã bắn xong. giờ là lúc kiểm tra kết quả. Hai tấm bia được nhanh chóng chuyển tới võ đài. Một số người trầm trồ khen ngợi.
-Quả là xuất chúng.
-Ta cũng chưa bao giờ thấy cảnh này.
-Có thể luyện đến trình độ như vậy sao?
Mọi người nhanh chóng hướng phía Tiểu Thất tỏ vẻ rất bái phục..Đông tử bắn tất cả trúng đích, mũi trúng hồng tâm. Còn Tiểu Thất một mũi trúng hồng tâm, Tất cả các mũi tên xếp thành một hàng ngang không lệch chút nào.
"Quả đúng là chấp sự, tài năng thật phi phàm…"
-Hình như có chút nhầm lẫn ta đâu phải là chấp sự gì đó
-Người không cần dấu chúng ta. Trước sau đều quen nhau …
Mọi người vây lấy hắn liên tiếp đặt những câu hỏi?
"Chấp sự ta không hiểu chỗ này,
-Chấp sự làm sao để có bản lĩnh như người.
-Có thật lần đầu người cầm cung không ạ. Sao khó tin quá"
Nghe tiếng ồn ào bên ngoài quân trưởng hét lớn.
"Tất cả về khu vực luyện tập. Còn tên kia.hết giờ thăm rồi, ngươi mau ra ngoài đi."
Mọi việc tương đối ổn rồi. Hắn cũng không tiện ở lại lâu. Hướng phía Đông tử nói.:
-Ta nói không sai chứ.. nhớ giữ lời đấy.
-Tiểu Hà buổi tối nhớ về nhà đấy, Lão lục nhớ lắm đó.
Nói đoạn, Tiểu Thất lấy tay vẫy vẫy rồi đi ra về. Tiểu Hà mừng rớt nước mắt. khẻ gật đầu rồi quay về khu luyện tập
Nhưng Tiểu Thất chưa có về thật hắn đợi ở ngoài đến cuối ngày, khi các học đồ ra về. Đang có cơ hội lấy bạch kim sao có thể bỏ qua chứ. Dù sao hắn cũng đang rảnh mà..
….
Tên Đông tử này coi như giữ đúng lời hứa. cho Tiểu Thất bạch kim thật, xem ra là tâm phục kỹ nghệ của hắn rồi. Con cháu nhà quan có khác, nhiều tiền như thế cũng có thể xuất ra.
Trên đường về hắn đi cùng Tiểu Hà trò chuyện. tâm trạng lúc này đã vui vẻ trở lại,
-Oa không ngờ Tiểu Thất ca lợi hại như vậy, Như vậy mà đánh bại được tên Đông Tử.
- Ta lợi hại thế sao? Cũng bình thường thôi.
-Muội thấy không bình thường chút nào, nhìn tên Đông Tử mặt nghệt trông buồn cười chết đi được.
Thở dài một hồi Tiếu Thất đi trước,Tiểu Hà theo sau nói chuyện không ngớt.
-Muội sao phải chịu khổ như vậy. Lão lục mà biết ngươi bị thua cược, phải ở lại giặt quần áo. Chắc lão đâm đầu vào tường chết mất.
- Muội vì học đồngTiểu Cúc, Thường ngày bị đám người đó bắt nạt, nên mới đánh cược với Đông Tử, ai ngờ hắn lợi hại đến thế. Tiểu Thất ca đừng kể cho lão lục gia biết nha.
-Lần sau, đừng vì người khác mà hi sinh bản thân mình. Lo chuyện bao đồng chẳng có lợi lộc gì đâu? cứ làm gì mà bản thân thấy vui là được rồi.
-Muội hiểu rồi. Mà Tiểu Thất ca sao lại đến Luyện Võ Các tìm muội vậy.?
-Hôm nay ta làm biếng không đi làm. Thấy Lão Lục đang buồn vì nhớ muội nên tiện đường đi vào gọi muội một tiếng thôi.
-Là lão lục nhớ muội à?
Nghe vậy Tiểu Hà thẹn thùng len lén nhìn Tiểu Thất tinh nghịch hỏi.
-Thế … huynh có nhớ ta không?
-Ta không nhớ?
Nghe vậy Tiểu Hà giận dỗi nhảy lên lưng Tiểu Thất choàng tay qua cổ.
-Huynh không nhớ, ta cắn cho huynh nhớ ra.
-
Giả bộ làm tiếng ngoàm ngoàm.
-Sau khi ta tỉnh lại đã quên rất nhiều, chỉ thấy hình ảnh nụ cười của muội làm ta thấy thoải mái thôi.
-Thật sự như vậy sao...
Nghe vậy Tiểu Hà khẽ cười khúc khích.
-Mà muội đi xuống đi. nặng quá!
-Dám bảo muội nặng á. Huynh chê muội béo chứ gì? Đã thế, muội không xuống nữa.
…
Nói chuyện với Tiểu Hà thời gian trôi cũng nhanh thật. Cuối cùng cũng về đến chỗ của Lão Lục gia. Lâu ngày không gặp lại nhau hai ông cháu có vẻ thương tâm ghê. Ngồi nhâm nhi cốc nước nhìn cảnh người vừa mới nói chuyện vô cùng thắm thiết, lúc sau đã lại chí chóe với nhau rồi. Tiểu Thất khẽ cười. Đây mới là bình thường đối với hai người.
Một lúc sau đồ ăn đã làm xong. Hôm nay tâm trạng hai ông cháu rất vui nên làm rất nhiều món.khẽ hít một hơi,
-Nghe nói, Tiểu Hà nấu ăn ngon lắm, hôm nay ta có thể được thưởng thức rồi.
Lão Lục thấy vậy nhăn mặt. tỏ ý trách móc.
-Vậy ngươi cho rằng lão nấu ăn không ngon. Vậy ta đố ngươi món nào là ta làm, món nào là tiểu nha đầu làm.
Nhìn Tiểu Hà đang chỉ trỏ mấy món mà lão Lục làm. Lão Lục trừng mắt Tiểu Hà rồi giận dỗi quay mặt sang chỗ khác.
-Không chơi với hai người các ngươi?
-Nếu Tiểu Thất Ca muốn,ngày nào muội cũng có thể nấu cho huynh.
Lão lục lại quay sang
-Hay lắm xú nha đầu, Ngươi bỏ mặc ta mấy ngày nay đi đâu?
-….
-Tiểu Thất, ngươi đến Luyện Võ Các có biết chuyện gì không.?
Nhìn Tiểu Hà xua tay, hắn vu vơ đáp;
-Ta thấy là Tiểu Hà lớn rồi, tại võ các, mê mẩn một vị thiếu gia anh tuấn nào đó, nên quên đường về đấy thôi.
-Tiểu Thất,Huynh dám bêu xấu ta…
Nhìn cảnh này lão Lục không khỏi cảm thán.Tiểu Thất thay đổi rồi, có gan rời bỏ Hắc Hổ Bang,lại còn có ý định ra ngoài săn yêu thú, hôm nay còn biết bông đùa với Tiểu Hà, Một người từ cõi chết trở về có thể thay đổi đến mức này ư..?.Dẫu sao mấy đứa như vậy cũng tốt.
Cuộc sống sau này sẽ thay đổi nhiều lắm đây.!