Vì quyết tâm đi tìm anh nên Thiên Anh đã can đảm qua nhà của anh. Nhưng khi vào thì lại không thấy đâu, chỉ thấy những người giúp việc mặc bồ đồ đồng phục làm những việc mà bác Tuấn sai bảo ( mọi người ai không nhớ bác Tuấn là ai thì coi lại chap nhá ). Thấy anh không dưới nhà, nó chắc mẩm anh đang ở trong phòng ngủ, thế là nó lại rón rén bước lên trên bậc cầu thang cao cấp lót trên đường đi là miếng thảm đỏ, tượng trưng cho sự quý phái và sang trọng.....
Khi đến nơi, trước mặt nó là cánh cửa gỗ sa lim, được trạm trỗ rất điệu nghệ. Nó trong lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Nhưng rồi nó cũng mở cửa bước vô, nhưng khi vào trong thì lại không thấy hắn đâu. Nó hoảng sợ gọi tên anh, nhưng không thấy ai trả lời. Lúc đó trong đầu nó chỉ nghĩ: "Chả lẽ lời Jen nói chỉ là muốn cho mình hết buồn thôi ư, chả lẽ anh không còn quan tâm đến mình nữa và chả lẽ anh muốn trốn tránh mình hay sao?", nó đang suy nghĩ thì bỗng một giọt nước thuỷ tinh nào đó rơi xuống, rồi lần lượt những giọt nước trong veo khác cũng bắt đầu "hùa" theo "nhập tiệc". Nó đã bắt chính mình phải cứng rắn lên nhưng sao mỗi lần nghĩ đến anh là nó lại kiềm lòng không được mà âm thầm và lặng lẽ rơi nước mắt. Mọi người nhìn bề ngoài lúc nào cũng nghĩ nó là một cô gái kiên cường và mạnh mẽ nhưng đâu ai biết rằng đằng sau bộ mặt thường ngày đó lại là một cô gái yếu đuối hơn bao giờ hết...... Nhưng dù thế nào nó cũng cố gắng tìm ra được anh để "hỏi tội". Nó bắt đầu lấy lại lí trí và gạt đi "dòng suối" đang tuôn trào mãi không ngừng của mình, rồi lại đi xuống nhà hỏi bác Tuấn quản gia của anh, xem coi bác có biết anh ở đâu không, thì đáp lại nó là một câu trả lời như có như không:
- Cô chủ không thử tìm những nơi mà cậu chủ quen thuộc đi? Tại sao lại hỏi tôi, đáng lẽ người hỏi mới là tôi đấy, tại cô không biết thôi chứ dạo gần đây cậu chủ cũng ít khi về nhà lắm. Nếu có về nhà thì cũng lấy ít đồ cần thiết xong rồi đi liền, hỏi thì cậu ấy bảo: "Tôi cần phải tìm ra người cần tìm." Thế là cậu chủ đi luôn, mà tôi không biết người đó là ai, cô chủ biết không...pla...pla...pla..Chưa nghe hết câu thì nó đã phóng đi mất tiêu để lại ông quản gia vẫn cứ nói, nói, nói....
Thế là nó đi hết tất cả những nơi mà anh và nó đã cùng nhau bước qua, kể cả chỗ hẻm vắng có quán hủ tiếu mì sườn do người Hoa làm nữa... Nó đi hết nhưng cũng chả thấy anh đâu cả.... Đi đến tận tối nó cũng cảm thấy mệt ( đâu phải sức trâu đâu mà không biết mệt bà : Thiên Anh ), nó lết cái thân thể bé xíu đang đói bụng và khát nước của nó về nhà....
Trong nhà lúc nào cũng tối om, nó cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết, nó mất anh rồi cả cha mẹ nó cũng ít khi nào về nhà vì họ là những chủ tịch nổi tiếng thế giới nên việc làm luôn dày đặc hơn mọi người khác. Nhưng nó vẫn cố gắng sống đấy thôi vì nó nghĩ luôn có anh bên cạnh mà.... Thế mà giờ đây, chỉ còn một mình nó cô đơn, lẽ loi.....
Nó gạt hết mọi suy nghĩ và bước từng bước lên phòng, nhưng khi vừa mới mở cửa, đã có một thứ làm cho nó bất ngờ đó là..... Anhhhhh !!