Mình xin cảm ơn n~ người đã ủng hộ truyện này nha !! Yêu mọi người lắm, sẽ cố gắng phát huy, giờ thì chúng ta tiếp tục câu truyện nè ! ----
Sau sự việc lần đó, hắn cảm thấy mình thật bất lực, mình chả làm được gì cho nó vui mà ngược lại còn làm cho nó bùn và khóc về mình. Chưa bao giờ hắn có cảm giác như thế, kể cả ba mẹ hắn có chửi hắn hay là những cô nhân tình nhỏ bé của hắn suốt ngày cứ giận tới giận lui đi chăng nữa thì hắn cũng không cảm thấy hì cả. Lúc này đây hắn thấy mình thật vô dụng, vô tích sự không làm nên trò trống gì hết, hắn tự trách bản thân mình, hắn không mún nó giận hắn. Vì nếu như nó chán ghét hắn, nó ghê tởm hắn thì hắn chả biết phải làm sao....
Hắn cứ đi tìm nó hoài tìm nó mãi mà không thấy bóng dáng nhỏ bé ấy ở đâu. Hắn tìm nó từ nhà đến trường, từ những chỗ lạ lẫm đến những nơi quen thuộc, từ chỗ này sang chỗ khác bà rồi từ nhà người này sang nhà người khác. Hắn như lục tung cả nước này lên để tìm kiếm nó nhưng mà không thấy đâu. Trước mặt hắn chỉ còn có những khoảng trời xanh đen liên tiếp nhau từ ngày này đến ngày khác, đôi lúc cảm thấy bất lực hắn tự hỏi:
- Chẳng lẽ em trốn anh hay sao, chẳng lẽ anh tìm kiếm em bao lâu nay chỉ là vô vọng thôi sao?? Em ác lắm, em biết không? Em khiến cho anh người không ra người, ma không ra ma. Rốt cục em muốn anh phải làm sao đây Thiên Anh?? Anh phải làm gì để em tha lỗi lầm này cho anh đây ??? Anh nhớ em nhiều lắm.... !! Hức.... Hức
Theo sau chỉ còn lại những tiếng khóc thê lương của chàng trai chỉ mới vào cỡ tuổi . Có lẽ chàng đã biết yêu, chàng đã nhận ra rằng người ấy quan trọng như thế nào với chàng, nhưng có vẻ như ông trời đang trêu trọc hắn, ông không cho hắn biết rằng mình đang yêu nó. Ông muốn hắn phải tự tìm kiếm, ông muốn hắn tự đi tìm tình yêu cho mình bằng chính trái tim của hắn. Rồi sẽ ra sao khi người này với người kia? Họ sẽ ra sao và làm cách nào để trở về bên nhau lần nữa đây?? Có lẽ cần phải có nhiều thời gian để họ tìm ra nhau, dù họ cảm thấy đối phương xa lắm nhưng nào có biết rằng chỗ nó vừa mới bước qua thì hắn đã chạy tới chỗ đó nhưng do hắn trễ hơn bước nên không tìm ra nó mà thôi. Chắc mọi thứ cũng là do số trời thôi. Cứ nhắm mắt và nghĩ về ai đó- người bạn nhớ đến khi đọc truyện này nha, vì khi đó là lúc bạn đang yêu đấy!!
P/s : Sr mọi người nhiều vì chương này nói về cảm xúc và ý nghĩ của Bảo nên khá ngắn nhưng mong mọi người đừng bơ truyện của Ta nhá. Yêu mọi người nhiều và cũng cảm ơn những lời bình luận dễ thương và dễ nghe như thế nha. Do những lời bình luận đó nên ta đã cố gắng bù trong tuần chương rou đoá nha !! Mong mọi người càng ngày càng thích và ủng hộ truyện của ta nha !! Hehee !! Vả lại cũng xin lỗi mọi người vì thường đăng chương lên mà không có nội dung là vì mỗi lần ghi xong rồi lưu lại là nó bị mất nên khá là khó đăng nên xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này.