Chu Thanh Nhược bỗng nhớ tới trước khi đi Tấn Dương Hầu phu nhân đưa cho nàng một tấm bùa hộ thân đã làm phép qua, nói là ban đầu bà cầu xin cho cháu dâu bùa hộ thân, hôm nay cháu dâu thuận lợi có đứa bé, nên đi lễ tạ thần, thuận đường lại cầu xin cho nàng một cái, mặc dù tự chủ trương nhưng cũng là một mảnh tâm ý chân thành, mong rằng Chu Thanh Nhược không trách tội, nhận lấy phần quà tặng này.
Phải nói trước đây Chu Thanh Nhược đối với trẻ con chẳng qua là một khái niệm mơ hồ, trước khi xuyên qua cũng nhìn thấy nhiều dáng vẻ xinh đẹp dễ thương, nhưng kỳ thật cũng có chút ý nghĩ hài tử to lớn.
Kết quả lần này nhìn thấy hai tôn nữ Tấn Dương Hầu phu nhân lại rất phấn điêu ngọc trác còn đáng yêu như vậy......, quả thực muốn khảm trong trái tim. Chờ nàng nhìn thấy Hoàng đế thì không nhịn được nghĩ nếu như là đứa bé hai người rốt cuộc sẽ là bộ dáng gì? Sẽ giống Hoàng đế nhiều hơn hay giống nàng nhiều hơn?
Có thể rất nghịch ngợm hay không?
Có thể rất thông minh hay không?
Chu Thanh Nhược bỗng phát hiện......, mình thật muốn có em bé rồi.
Nhưng Hoàng đế lại không động vào nàng, nàng đi đâu có em bé đây?
Có phải phải chờ tới sau khi Hoàng đế thân chinh trở về đây hay không? Tâm tư Chu Thanh Nhược trăm chuyển ngàn xoay, tâm tư nặng nề, dĩ nhiên có chút mong đợi chuyện viên phòng.
Trong cung Minh Hòa, Khang vương kinh ngạc nghe thái giám tuyên đọc hết thánh chỉ, bởi vì quá ngoài ý muốn, cũng quên tạ ơn, ngược lại còn trợn to hai mắt, không dám tin nhìn chằm chằm Lý Trắc phi cung kính quỳ gối ở bên kia, quát lên, "Cái người phụ nhân lòng dạ bò cạp này, lại còn muốn mang huyết mạch duy nhất của Bổn vương đi tới lăng tẩm tối tăm không ánh mặt trời!"
Thái giám này kém chút trợn trừng mắt, nghĩ, hắn tưởng hắn còn là cửu ngũ chí tôn? Tùy tiện nói cái gì liền có thể sao? Thật là buồn cười, thái giám lộ ra nụ cười chế nhạo, lành lạnh nói, "Ôi trời, nô tài không biết đó nghen, thì ra Trắc phi nương nương muốn tẫn hiếu tâm lại được coi là phụ nhân lòng dạ bò cạp? Về phần túc trực bên linh cữu Tiên đế, đó là chuyện tình bao nhiêu người cầu còn không được? Để tiểu thế tử thay mặt phụ thân đi tới tẫn hiếu không phải chuyện nên làm? Chẳng lẽ trong mắt Khang vương, cho túc trực bên linh cữu Tiên đế là một việc ác độc?"
Cái mũ này hơi quá lớn! Cái danh bất hiếu ai có thể gánh nổi?
Khang vương như được xối nước lạnh vào, bất chợt tỉnh táo lại, hiển nhiên coi như hắn như tức giận thế nào, hôm nay tất cả ván đã đóng thuyền, không phải hắn có thể sửa đổi được, nhưng con phụ nhân lòng dạ bò cạp này! Ánh mắt Khang vương nhìn Trắc phi như muốn ăn luôn nàng vậy, rất là kinh khủng.
Lý Trắc phi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới mình cũng chỉ nắm chắc năm phần, kết quả không ngờ nàng cầu xin được, sợ rằng phân lượng Huyên phi nương nương ở trong lòng Hoàng đế cũng không nhẹ, đây là thứ nhất, còn có hàm nghĩa sâu xa hơn, mà hàm nghĩa này làm trong lòng nàng có chút lạnh lẽo, Hoàng đế đồng ý, tất nhiên là muốn cho Khang vương lần này có đi không về!
Như vậy giữ lại nàng và tiểu thế tử mới có thể khiến quần thần cảm thấy y là người nhân hậu.
Nghĩ như vậy ánh mắt nàng nhìn Khang vương có thêm mấy phần thương hại, nàng không biết rốt cuộc Khang vương đang đeo đuổi cái gì? Có bản thân mình hay không? Khi còn trẻ mọi chuyện nghe theo Thái hậu, mệnh rõ ràng chính là một vương gia phú quý, lại muốn bước lên con đường bụi gai khó đi, cuối cùng ngay cả mạng cũng không bảo toàn được.
Đúng lúc Khang vương quay đầu lại nhìn Lý Trắc phi, ánh mắt hai người gặp nhau, Khang vương cho là y sẽ thấy hài lòng trong mắt Lý Trắc phi, dù sao nàng có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này, có lẽ nàng và Huyên phi mưu đồ bí mật cướp đi con cháu duy nhất của y, nếu có thể thậm chí y muốn tới bóp chết Lý Trắc phi ngay tại chỗ để giải mối hận trong lòng, chỉ hận mình lúc đầu cảm thấy Lý Trắc phi là một nữ tử hiểu chuyện...,, nhưng lại không có, y lại không nhìn thấy ánh mắt như thế, ngược lại là ánh mắt tràn ngập thương hại không thôi.
Tại sao có thể như vậy?
Giờ khắc này Khang vương như bị sét đánh, tâm tình không khỏi muốn cuộn trào.
Chẳng lẽ nàng thật sự là vì bảo vệ con cháu y sao? Không không..., không thể nào, hiện tại người người đều hận không đạp y một cước, sao Trắc phi lại bỏ qua cho? Y không tin nàng ấy lại vô tư như vậy!
Rất nhanh Khang vương lại thay đổi ý nghĩ, đứng lên lạnh lùng nói, "Xem như ngươi được như nguyện, chúc mừng ngươi."
Lý Trắc phi cũng không cười, nghiêng đầu thoát khỏi ánh mắt Khang vương, thản nhiên nhận lấy thánh chỉ trong tay Khang vương, sau đó sửa sang lại y phục nói với thái giám, "Đa tạ công công, đây là một chút tâm ý của ta, xin đừng ghét bỏ, cầm uống rượu." Nói xong cũng cầm một hà bao ra đưa cho thái giám.
Khang vương thấy Lý Trắc phi thản nhiên như vậy càng giận dữ, mới vừa rồi mình khẳng định đã nhìn lầm, chuẩn bị hà bao trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hiển nhiên vốn đã chuẩn bị sớm.
Trước khi đến Thái giám cũng đã nghe qua cách thức nơi này, nghe nói vị Lý Trắc phi này đi vấn an Huyên phi nương nương, thánh chỉ Hoàng thượng cứ như vậy hạ xuống, đạo lý cong quẹo trong này tất nhiên không đơn giản, nhưng tóm lại không nên đắc tội Lý Trắc phi, nói thế nào cũng là người có tiếng nói trước mặt Huyên phi nương nương.
Thái giám cười híp mắt nói, "Vậy thì cám ơn Trắc phi nương nương, nếu lúc này đã lĩnh chỉ, vậy thì dọn dẹp nhanh lên một chút, bên ngoài còn có xe ngựa chờ Trắc phi nương nương và tiểu thế tử đấy."
Khang vương nghe muốn đi ngay lập tức, không nhịn được lảo đảo lui về phía sau hai bước, tiểu thế tử là đứa bé duy nhất của y, chẳng lẽ cứ chia ly như vậy sao?
Nhanh như vậy?
Thật ra ngược lại Lý Trắc phi lại biết tại sao Hoàng đế muốn đánh nhanh thắng nhanh như vậy, là sợ Thái hậu âm thầm giở thủ đoạn, coi như Thái hậu hôm nay dường như đang nhốt mình trong cung Minh Hòa, nhưng là bà ấy đã ở trong cung hơn phân nửa đời người, vẫn luôn có lá bài tẩy cuối cùng chưa dùng.
Như vậy cũng là vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, đêm dài lắm mộng.
Lý Trắc phi cùng thái giám, còn có gương mặt Khang vương thất hồn lạc phách cùng đi tới trong sân Thái hậu, tiểu thế tử vốn là Khang vương phi nuôi dưỡng, nhưng sau khi Khang vương phi bị bệnh thì do Thái hậu nuôi.
Mặc dù Thái hậu bệnh, nhưng vẫn khỏe hơn Khang vương phi, hôm nay mỗi ngày cũng có thể xuống giường đi một chuyến rồi, vào lúc này đang được cung nữ tùy tùng đỡ tản bộ ở trong sân, chợt nhìn thấy một nhóm người đi tới thế tới hung hăng, Khang vương giống như mất hồn, còn có Lý Trắc phi vẻ mặt thản nhiên, còn có thái giám vẻ mặt ngạo mạn.
Chợt một loại dự cảm xấu xông lên trong đầu Thái hậu.
Cung nữ bên cạnh Thái hậu nghênh đón, nói, "Vương Gia đây là......" Sau đó tò mò liếc nhìn vị thái giám kia, thái giám này vừa nhìn đã biết là người bên ngoài, chẳng lẽ có chỉ ý gì hay sao?
Khang vương chẳng có mặt mũi nói chuyện, nặng nề thở dài một cái không nói lời nào, ánh mắt cung nữ kia nhắm ngay Lý Trắc phi, Lý Trắc phi mang ra thánh chỉ, nói, "Bệ hạ hạ chỉ, để cho con và tiểu thế tử đi túc trực bên linh cữu Tiên đế."
Lời nói Lý Trắc phi còn chưa hết, Thái hậu đã cảm thấy trước mắt tối đen, nếu không phải là cung nữ đứng bên lanh tay lẹ mắt đỡ lấy, đã ngã trực tiếp trên mặt đất.
Mọi người vừa gọi thái y, có người đi lấy thuốc, giằng co một lúc lâu mới làm cho Thái hậu ổn định tâm thần, bà nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, hơi thở mong manh hỏi, "Muốn mang tiểu thế tử đi, trừ phi ta chết."
Khang vương nhìn dáng vẻ Thái hậu như vậy dường như muốn khóc lên, cảm thấy mình thật vô dụng, không bảo hộ được đứa bé, còn khiến mẫu hậu chịu uất ức như vậy.
Lý Trắc phi đứng thẳng không nói một lời, nàng biết bây giờ không phải lúc nàng ra mặt, dáng vẻ Khang vương mới vừa rồi như muốn giết nàng, Thái hậu biết......, sợ rằng hận không uống hết máu nàng mới đúng.
Thái giám đi thông báo đã sớm không kiên nhẫn, không cần Lý Trắc phi nói gì đã dẫn đầu hô, "Đã sớm nghe nói Thái hậu nương nương bất mãn Tiên đế, không ngờ lời đồn đãi ngược lại là thật."
Thái hậu một hơi thiếu chút không thể hít vào, tức giận trợn trừng mắt nhìn thái giám nói, "Cái người hoạn quan này, nói nhăng cuội gì đó?"
Thái giám bị câu hoạn quan kia tức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trong lòng suy nghĩ, hôm nay thật phải hảo xem bà, bà còn nghĩ mình còn là Thái hậu hô phong hoán vũ ở trong hậu cung sao? Đã sớm là lão hoàng lịch (kẻ phế đi)!
"Nếu không phải, thế nào lại không cho tiểu thế tử đi túc trực bên linh cữu Tiên đế? Đây chính là thiên đại ân điển, người khác cầu xin còn cầu không được, chẳng lẽ Thái hậu nhẫn tâm để Tiên đế ở bên kia một mình cô linh linh?" Thái giám lạnh lùng nhìn Thái hậu hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng rất hài lòng, nghĩ thầm, đấu với ta? Cho ngươi đẹp mắt, nói thêm, "Lại nói, Thái hậu nương nương, dù chúng ta lấy hiếu trị quốc, ngài cũng không thể tổn hại chỉ ý của Bệ hạ chỉ nói một câu không cho người ta mang tiểu thế tử đi chính là kháng chỉ bất tuân đó!"
Thái giám này thật là, chỉ nói mấy câu liền làm Thái hậu á khẩu không trả lời được, vừa Tiên đế, vừa thánh chỉ, khiến Thái hậu cho dù có trăm miệng cũng không thể bào chữa, tóm lại, bà không đồng ý chính là bất mãn Tiên đế, cãi lời hoàng mệnh, bất kể bên nào, đều là chuyện bà chống không nổi.
Thái hậu gắt gao nhìn thái giám chằm chằm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, thái giám cũng ngẩng đầu ưỡn ngực liếc mắt nhìn bà, một bộ dáng rất là khinh miệt.
Không khí bên trong phòng nhất thời trở nên có chút đè nén.
Chỉ chốc lát sau, Thái hậu giống như rốt cuộc nhận rõ thực tế, đột nhiên khóc ồ lên, vừa bi thiết vừa sầu não, cho dù là Lý Trắc phi đã chuẩn bị lạnh tâm lạnh phổi cũng có mấy phần xúc động, có điều nàng rất nhanh lại hạ quyết tâm, dường như đã làm quyết định cũng không cần hối hận, chớ đừng nói chi là, đừng thấy Thái hậu bây giờ đáng thương như vậy, thật ra thì lòng của bà lại cứng rắn nhất, không có ai rõ ràng hơn nàng.
Lúc tiểu thế tử bị dẫn đi ra còn không rõ ràng lắm rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, trong tay đang cầm một cái bánh ngọt gặm, thấy Thái hậu vui mừng chạy tới, nói, "Tổ mẫu, người thấy không thoải mái sao?"
Thái hậu nhìn tiểu Thế tử dáng vẻ ngây thơ, nước mắt lại không nhịn được chảy ra, còn Khang vương thì quay đầu liều mạng đè nén nghẹn ngào của mình.
"Tổ mẫu khỏe hơn nhiều, tới cho ta ôm nào." Thái hậu hung hăng ôm lấy tiểu thế tử.
Tiểu thế tử bị Thái hậu ôm làm đau, nói, "Tổ mẫu, sức ngài thật khỏe, con đau......, tổ mẫu sao ngài lại khóc." Tiểu thế tử ngẩng đầu nhìn thấy Thái hậu mắt ướt nhạt nhòa, vừa đưa tay lau nước mắt cho Thái hậu vừa nói, "Tổ mẫu, ngài đừng khóc, con không đau, ngài ôm đi."
Thái hậu thấy tiểu thế tử hiểu chuyện như vậy, nước mắt chảy mãnh liệt hơn, trong lòng đau tột cùng, bà nghiến răng nghĩ, vốn còn muốn từ từ, nếu Hoàng đế không lưu cho bà đường sống, vậy bà cũng liều chết với y bằng được!