Cung nữ phục vụ Lý Trắc phi tên là Phỉ Thúy, hồi trước là nô tỳ cận thân theo Lý Trắc phi, kể từ khi bọn họ bị giam lỏng trong Minh Hòa cung, rất nhiều người tìm cách tìm lối, đưa tiền hối lộ, người có năng lực hầu như đều đi, cũng chỉ có nàng lưu lại, cũng không phải nàng trung trinh không đổi gì cả, chính là nàng cảm thấy lúc nàng đang nguy nan Lý Trắc phi đã nâng đỡ nàng, nàng chỉ là hồi báo nàng ấy mà thôi, lại nói từ trước đến giờ nàng là người đàng hoàng, không có kéo bè kết phái, những năm này cũng không có tồn bao nhiêu bạc, dù là nghĩ biện pháp đi ra ngoài, cũng không được địa phương tốt, còn không bằng hảo hảo phục vụ Trắc phi nương nương.
Thế nhưng cũng không có nghĩa là nàng không có tâm tư muốn đi ra ngoài, vào lúc này thấy Lý Trắc phi trấn định tự nhiên như vậy, nàng có chút nhỏ mọn, suy đoán đây là Trắc phi nương nương có núi dựa mới, đột nhiên cũng có chủ kiến riêng, lớn mật hơn bình thường không ít.
Cho nên khi nhìn thấy Khang vương muốn đánh Lý Trắc phi một bạt tai, giống như là đầu tên bắn ra, kịp thời ngăn cản Khang vương, gắt gao kéo Khang vương, giọng nói lại cung kính nói, "Vương Gia, đây thì không được, một tát này đi xuống mặt nương nương sẽ làm người khác nhìn thấy."
Khang vương không nghĩ tới lại bị một cung nữ ngăn cản, càng nổi trận lôi đình hơn, muốn hất tay Phỉ Thúy ra, phát hiện kết quả đối phương thế nhưng lại nắm chết không buông, có chút nhẫn tâm, căn bản không nghe ra một phần cung kính trong lời nói của nàng.
"Kẻ thấp hèn, lại dám ngăn Bổn vương?" Khang vương nổi gân xanh quát.
Phỉ Thúy bị sợ không nhẹ, có điều vẫn kiên trì không có buông ra, khổ tâm khuyên nhủ, "Vương gia, nơi này hôm nay tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều là trắc phi nương nương an trí, nếu ngài thật là đánh nương nương đến hiểm nguy, ai tới phục vụ Thái hậu nương nương, ai tới chăm sóc Vương phi một ngày ba bữa? Hôm qua Vương phi nương nương còn nói muốn ăn cháo đậu bo bo hạt sen......, phòng ăn thảo luận lúc này sớm đã không còn hạt sen rồi, vẫn là Trắc phi nương nương đi cầu người cho làm ra. Xem như Vương gia ngài không nhìn thể diện Trắc phi nương nương, cũng phải suy nghĩ một chút đến Thái hậu nương nương và Vương phi chứ?"
Lời nói này của Phỉ Thúy rất đúng chỗ, lại rất chạm vào lòng người, nếu là ngày thường khẳng định sẽ làm Khang vương mềm lòng, thế nhưng lúc này Khang vương đang nổi nóng, hắn nghĩ lại là......, thì ra là ngay cả nô tỳ cũng nhìn hắn như vậy? Ở trong mắt bọn họ hắn lại là đồ vô dụng như vậy, rời khỏi Trắc phi thì không sống nổi nữa?
Loại ý nghĩ này vừa ngóc đầu liền không ngăn được, vốn Khang vương là tức giận bộc phát vào lúc này quả thật như đốt pháo trúc vậy không nổi giận phừng phừng là không được, mặt đỏ lên, quát, "Đồ khốn kiếp! Chuyện Bổn vương thế nào đến phiên một kẻ hầu nho nhỏ như ngươi tới quơ tay múa chân?" Sau đó quay đầu lại chê trách Lý Trắc phi, nói, "Phụ thân ngươi chỉ là một kẻ xuất thân quê mùa, Bổn vương che chở ngươi, cũng là cất nhắc ngươi, để cho ngươi làm chút chuyện đúng khả năng lại thật sự đem mình làm thành đại nhân vật? Tưởng Bổn vương không trị được ngươi?" Nói xong cũng muốn nhấc chân đá qua.
Phỉ Thúy không thể làm gì khác hơn là buông tay ra đi ôm chân Khang vương, gắt gao kéo, thiếu chút nữa té xuống đất.
Nàng vừa mới nhìn thấy Khang vương nổi giận vừa nghe cũng biết đây là nói bậy, nhưng nghĩ lại rất tức giận phẫn nộ, vốn chính là như vậy......, kể từ khi gặp chuyện không may, nơi này bên ngoài có nơi nào không phải Trắc phi đang chủ trì?
Nếu không Vương gia còn tưởng rằng hắn có thể ăn được cơm nóng đúng hạn?
Vương gia thật đúng là quá đáng! Cũng không trách Trắc phi nương nương đi tìm cách khác, nếu là nàng, có thể nàng cũng làm như vậy.
Lý Trắc phi nhìn Khang vương giận dữ trước mắt, đã sớm mất đi phong độ thường ngày, chỉ cảm thấy trong lòng càng rét run hơn, thì ra mình bỏ ra nhiều như vậy ở trong mắt Khang vương cũng chỉ là hắn cất nhắc mà thôi, sợ rằng trong mắt Khang vương ngay cả đầu ngón tay mình cũng không sánh nổi Vương phi nữa, nghĩ như vậy, trong lòng càng tâm tro ý lạnh, đang suy nghĩ nói chuyện, lại nghe Khang vương quát, "Ta hôm nay sẽ giết chết hai người dám khi dễ chủ như các ngươi!" Nói xong cũng nhìn thấy mấy người hầu từ bên ngoài đi tới.
"Vương gia, ngài có gì phân phó?"
"Mang hai người chủ tớ bỉ ổi này kéo ra ngoài đánh cho Bổn vương, đánh tới họ nhận lỗi mới thôi!"
Mấy người hầu đều là tâm phúc của Thái hậu đặt bên cạnh Khang vương, nghe nói như vậy trên mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường, tiến lên giữ chặt hai người, muốn kéo ra ngoài.
Khang vương còn ở chỗ kia nộ khí đằng đằng rống, "Kéo đi, kéo đi, không cần dơ bẩn ánh mắt của Bổn vương!"
Trong lòng mấy người hầu cũng thật đáng thương cho Lý Trắc phi và Phỉ Thúy, nghĩ tới......, thật là đáng thương, Lý Trắc phi vẫn luôn cẩn trọng, cũng không biết làm sao lại chọc giận Khang vương, nhưng mà bọn hắn là chỉ là thái giám, chủ tử nói cái gì chính là cái đó, nơi này tự nhiên không có cho bọn họ chút đường sống nào.
Lý Trắc phi chết lặng bị người giữ chặt cánh tay, nhưng mà trên mặt lại cười lạnh.
Phỉ Thúy gấp gáp không thôi, nhưng bị người hầu chặn miệng, chỉ có thể loạng choạng tránh thoát người tới, nhưng làm sao có thể tránh thoát những người đã trải qua huấn luyện rồi chứ.
Ngay vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thái giám đến tuyên chỉ, "Thánh chỉ đến!"
Khang vương cả kinh,, Lý Trắc phi không lộ ra thần sắc gì, về phần những người khác lại lộ ra vẻ mặt không biết gì cả.
Bên kia, Chu Thanh Nhược nhấc ấm trà màu phấn châm trà cho Hoàng đế, lại đẩy bánh ngọt mứt táo tới trước mặt Hoàng đế, có chút không hiểu hỏi, "Bệ hạ, thật cảm thấy có thể như vậy?" Suy nghĩ một chút vẫn bổ sung, "Mặc dù Trắc phi cùng thiếp tương giao hảo, nhưng mà thiếp cũng biết lấy đại cục làm trọng, không thể bởi vì thiếp mà cứ để mặc như vậy."
Hoàng đế nằm nghiêng dựa lên gối dựa, thấy Chu Thanh Nhược đưa tới mứt táo cao giống như là cánh hoa xinh đẹp cũng không có để ý cắn một cái, kết quả sau khi ăn phát hiện quá ngọt rồi......, y liếc mắt nhìn Chu Thanh Nhược, thấy nàng cười tủm tỉm nói: " Bệ hạ, đây là bánh ngọt thiếp tự mình làm, ăn ngon không?" Trong đôi mắt tràn đầy mong đợi, giống như một đứa bé cần tán dương, sáng rỡ đáng yêu, một câu quá ngọt kia của Hoàng đế cũng đi theo bánh ngọt trong miệng nuốt vào trong bụng.
Chu Thanh Nhược thấy Hoàng đế ăn một miếng mứt táo cao lấy đó làm vui mừng, nghĩ tới là mình làm, vừa vui hớn hở đưa tới một khối, Hoàng đế mắt cũng không chớp ăn hai khối, sau đó vội vàng nắm tay Chu Thanh Nhược đang cầm bánh ngọt nói, "Trẫm không ăn nữa."
"Ăn ngon không?" Chu Thanh Nhược đầy cõi lòng mong đợi lại hỏi một câu.
Hoàng đế bất đắc dĩ, trong đôi mắt đều là dung túng, nói, "Tốt, rất ngon miệng."
Trên mặt Chu Thanh Nhược nhất thời liền nở rộ ra nụ cười sáng lạng, xinh đẹp giống như cúc vạn thọ nở rộ, Hoàng đế nhìn thấy không tự chủ cũng cười theo, đưa tay ôm người vào trong lòng, không nhịn được hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Một lúc lâu, hai người mới thở hổn hển tách ra, Hoàng đế vuốt gương mặt hồng hồng của Chu Thanh Nhược, nói đến chuyện tình Lý Trắc phi, "Trẫm cũng không muốn khiến người đời nói Trẫm là người lòng dạ độc ác, bảo Lý Trắc phi mang theo tiểu thế tử đi túc trực bên linh cữu, vừa trọn hiếu đạo phụ hoàng, còn có thể làm cho người ta cảm thấy Trẫm giữ lại hậu nhân cho Khang vương, đây không phải là chuyện vẹn toàn đôi bên sao? Đến lúc đó......, coi như Khang vương có thật ngoài ý muốn, người khác cũng sẽ không nói Trẫm quá mức vô tình."
Chu Thanh Nhược biết nguyên nhân Vương Thịnh bị trách phạt là chuyện của Lý Trắc phi, mừng sinh nhật box tiểu thuyết lần , liền mang chuyện của Lý Trắc phi nói rõ chi tiết cho Hoàng thượng rồi, còn đem chuyện Lý Trắc phi muốn đi túc trực bên linh cữu Tiên đế cũng nói hết.
Sau khi Hoàng đế nghe xong trầm ngâm một lát, cuối cùng cười nói, nếu Lý Trắc phi trung trinh anh liệt như vậy, vậy tùy ý nàng ấy thôi. Sau đó bảo người đưa tới ý chỉ.
Mặc dù chuyện này Chu Thanh Nhược sẽ nghe theo hoàng đế an bài, nhưng không phải nàng thật sẽ buông tha Lý Trắc phi, thật sự nếu kéo không ra được nữa, sẽ nghĩ biện pháp mang người ra, chỉ cần nàng ấy nguyện ý rời khỏi Khang vương, bảo toàn một cái mạng cho nàng ấy, như vậy cũng không làm khó Hoàng đế, cũng có thể bảo toàn tình cảm giữa hai người, ai có thể nghĩ tới kết quả Hoàng đế thế nhưng nhẹ nhàng đồng ý như vậy, nàng vui mừng nhướng mày, nói, "Bệ hạ thật là khoan hậu."
Hoàng đế cười nói, "Thì ra là trong miệng nàng nói là mặc cho Trẫm xử trí chẳng qua chỉ nói ngoa, trong lòng vẫn là hi vọng Trẫm đồng ý không đúng sao?"
Chu Thanh Nhược không nghĩ Hoàng đế có thể hiểu thấu như vậy, có chút luống cuống kéo ống tay áo Hoàng đế, nhưng vẫn nói rất thản nhiên, "Dĩ nhiên lòng thiếp là hi vọng Lý Trắc phi có thể trải qua cuộc sống thoải mái, nhưng so sánh cùng nghiệp lớn của Bệ hạ, bên khinh bên trọng, dĩ nhiên không cần nói cũng biết. Nhưng nếu chuyện này với Bệ hạ cũng có lợi, chẳng phải tất cả đều vui vẻ sao?" Chu Thanh Nhược nói xong lại mang theo chút thần thái nghịch ngợm, mở to mắt nhìn Hoàng đế.
Rốt cuộc Hoàng đế không nhịn được cười ha ha, ôm Chu Thanh Nhược liền hôn, nói, "Thật là hết cách với nàng."
Nói đến trong cung Minh Hòa này, có ai còn có mấy phần lý trí, cũng chỉ còn Lý Trắc phi kia nhìn thông suốt một chút, nếu như ngay cả nàng cũng đi, cũng không biết bên kia sẽ loạn thành hình dáng gì, đoán chừng sẽ thành mớ bòng bong? Hoàng đế càng nghĩ càng sảng khoái, ôm Chu Thanh Nhược hôn tiếp.
Chu Thanh Nhược bị Hoàng đế ấm áp đùa giỡn, nhất thời đều quên cái khác, mặc cho Hoàng đế ta cần ta cứ lấy.
Trong đầu lại nhớ tới một chuyện.
Hai ngày sau Hoàng đế sẽ đi, trong lòng Chu Thanh Nhược không buông bỏ được, thậm chí nghĩ tới tại sao Hoàng đế không cùng nàng viên phòng, mấy ngày trước thấy Tấn Dương Hậu phu nhân vào cung vấn an, ôm một đôi tôn nữ song sinh, hai đứa bé hai mắt thật to, da thịt trắng như tuyết, nhìn thấy người xa lạ cũng không sợ bản tính còn thích nhìn người, đôi mắt trong vắt không hề có tạp chất, người nhìn thấy cũng đều mềm nhũn, Chu Thanh Nhược vốn muốn bày dáng vẻ nương nương, dù sao cũng phải bảo trì hình tượng, nhưng khi nhìn thấy hai cái đứa bé này trong lòng liền không giấu được vui mừng, Tấn Dương Hậu phu nhân này cũng là tinh tường, lúc vào cung muốn làm sao có thể trong rất nhiều cáo mệnh phu nhân tạo được ấn tượng, nên nghĩ Huyên phi nương nương cùng Hoàng đế ở chung một chỗ đã lâu thế nhưng vẫn chưa đứa bé......, tất nhiên là muốn có đứa bé, lại thấy dáng dấp hai tôn nữ của mình đều hoạt bát đáng yêu, hơn nữa lại rất nhu thuận, nên đánh bạo mang theo đứa bé vào cung.
Quả nhiên lúc đầu Huyên phi nương nương vẫn đoan chính Phượng Nghi, cười dè dặt cao cao tại thượng, bất kể ai tới nói chuyện đều là một bộ dáng thỏa đáng, chờ khi mình ôm đứa bé đi qua, trên nét mặt kia cũng không như vậy, giống như lớp băng bị rạn nứt, rốt cuộc lộ ra nụ cười mấy phần trẻ con, hỏi tên của đứa bé, sinh nhật, dáng vẻ rất thích ý.
Trên mặt Tấn Dương Hậu phu nhân dường như toát ra vẻ mặt quang vinh, hai người tôn nữ này đều có thể làm nàng yêu thích.