Hoắc Vân Trì nhanh chóng đưa cô vào trong biệt thự rồi gọi cho bác sĩ tư nhân đến. Chỉ trong năm phút bác sĩ đã đến nơi, Lam Cảnh dẫn bác sĩ vào phòng của Thanh Y. Thấy cô toát mồ hôi, bác sĩ liền lấy que đo nhiệt độ thân thể ra đưa vào miệng của Thanh Y, vài phút sau bác sĩ rút ra thấy thân nhiệt của cô lên tới độ liền nhanh chóng lấy chai nước muối trong hộp cứu thương mang ra truyền cho cô.
Hoắc Vân Trì mãi thấy cô chưa tỉnh liền quay sang hỏi bác sĩ: “ Cố Miên, cô ấy không sao chứ.”
“ Cô ấy hiện giờ không sao, nhưng suýt tý nữa là mất mạng rồi. Cơ thể suy nhược quá, ăn uống không đầy đủ dẫn đến hạ đường huyết. Nếu thường xuyên bỏ bữa hoặc ăn quá ít thì lượng đường trong máu sẽ giảm xuống và khiến rơi vào trạng thái chóng mặt, mất cân bằng.” Cố Miên giải thích
Hoắc Vân Trì gật đầu. Không còn chuyện gì nữa Cố Miên liền đi về. Dư Uyển Hề đi đến bên cạnh nắm tay của Hoắc Vân Trì thì lại bị hắn gạt ra. Cô ta nhíu mày khó chịu nhưng nhẫn nhịn mỉm cười.
“ Trì....em muốn nói chuyện với anh một chút được không?” Dư Uyển Hề hỏi.
Không thèm nhìn cô ta, Hoắc Vân Trì tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh Thanh Y trầm giọng nói: “ Hề Hề, anh mệt rồi. Em mau về nghỉ ngơi đi”
“ Em....” Dư Uyển Hề vẫn muỗn níu lại ở đây.
“ Mau về đi.” Hoắc Vân Trì vẫn không thèm nhìn cô ta lạnh giọng nói.
Dư Uyển Hề nghiến răng, đi khỏi phòng rồi đóng rầm cửa lại. Cô ta bực bội đi ra ngoài thì thấy các nữ hầu nhìn cô ta mỉm cười. Thấy vậy Dư Uyển Hề tức lắm, bây giờ cô ta nhận ra người cản cô vào Hoắc gia không ai khác chính là Thanh Y, bề ngoài tuy Hoắc Vân Trì lạnh lùng tàn nhẫn với Thanh Y nhưng bên trong lại vô cùng dịu dàng, đặc biệt quan tâm cô. Dư Uyển Hề vừa vào trong xe của quản lí của mình liền rút điện thoại ra gọi cho đám người xã hội mà cô ta biết.
Đầu dây bên kia bỗng bắt máy: “ Điều gì khiến cô gọi cho chúng tôi vậy’
“ Tôi muốn các anh hủy hoại thanh danh của một người” Dư Uyển Hề nói
Người bên kia cười ha hả: “ Dư tiểu thư ơi là Dư tiểu thư, cô là một minh tinh mà lại dám làm chuyện bỉ ổi như vậy sao”
“ Chỉ cần trở thành phu nhân của Hoắc gia, không việc gì tôi không giám làm” Dư Uyển Hề nói.
“ Nói đi. Người cô muốn hại là ai” Đầu bên kia hỏi.
Dư Uyển Hề cười lạnh: “ Hoắc Thanh Y”
Bên kia vừa nghe thấy cái tên này liền cúp máy luôn. Dư Uyển Hề tức giận gọi lại năm, sáu lần. Đến lần thứ bảy thì mới bắt điện thoại.
“ Sao các người lại cúp máy của tôi.” Dư Uyển Hề hét vào điện thoại
“ Dư tiểu thư của tôi ơi....thực sự xin lỗi cô. Chúng tôi không thể nhận nhiệm vụ này. Người của Hoắc gia chúng tôi động vào không nổi. Cho dù có mười mấy cái mạng thì chúng tôi cũng không dám đắc tội với người của Hoắc gia.” Đầu bên kia nói
“ Tại sao không thể động vào” Dư Uyển Hề hỏi.
Đầu bên kia giải thích cho cô ta. Hoắc gia chính là gia tộc mà người người không thể động đến, đây là gia tộc hùng mạnh từ mấy trăm năm nay, thế lực rất cao, chỉ cần đắc tội thôi là không được rồi vốn chi con người chỉ có một cái mạng. Hoắc gia với ngũ đại gia tộc liên hợp với nhau làm ăn nhưng lại không ít nhiều những mâu thuẫn tranh chấp với nhau. Hiện giờ Hoắc gia và Hạ gia là hai gia tộc lớn nhất ở Đông Nam Á. Đối thủ của hai gia tộc này Tử Dã bang cũng không phải dạng vừa, bọn chúng vừa buôn bán vũ khí vừa buôn bán ma túy. Mới đầu bọn chúng còn rủ Hoắc gia và ngũ đại gia tộc cùng nhau buôn ma túy nhưng Hoắc gia lại phản đối nhất quyết không tham gia. Hai bên đấu đã nhau cũng đã rất nhiều năm nay rồi, mục đích chỉ có buôn bán và thị trường.
Nghe lời giải thích của đầu dây bên kia Dư Uyển Hề liền nghiến răng nói: “ Một lũ vô dụng”
“ Chúng tôi vô dụng thì cô tự làm một mình đi” Nói rồi đầu bên kia tắt máy.
Dư Uyển Hề tức giận liền ném điện thoại của mình xuống, chiếc điện thoại vỡ ra. Trên người của cô ta tỏa đầy sát khí.