Hoắc Vân Trì bực bội đi về phòng mình, hắn không quên dặn dò cho Tư Phong mang một ít đồ ăn tối cho cô. Hắn ngồi ở bàn làm việc, tựa người vào ghế khẽ thở dài. Cũng sắp đến ngày giỗ của Thanh Kiều rồi, hắn phải làm sao đây. Nghĩ lại hình như hắn có chút hơi quá nhưng cứ coi đây là bài học dành cho cô.
Lúc này Tư Phong mang đồ ăn cho Thanh Y, nhìn thấy cô ngồi gập người ôm đầu gối vào một góc ông cảm thấy cô thật đáng thương. Tư Phong khẽ thở dài, bước đến chỗ Thanh Y. Nghe thấy tiếng chân cô liền ngẩng mặt lên, vừa thấy Tư Phong mắt cô liền sáng lên, lập tức đứng dậy.
" Bác Tư, bác đến để...." Thanh Y chưa kịp nói hết câu thì nhìn thấy đồ ăn trên tay Tư Phong, mặt cô lại tối sầm lại. Nhẹ giọng nói tiếp:" Con biết cha nuôi sẽ không thả con ra, bác trở về phòng nghỉ ngơi đi. Con muốn ở một mình"
Tuy vẫn hi vọng cha nuôi đổi ý tha cho mình nhưng bây giờ cô phải thừa nhận rằng giờ hắn đang rất cô. Thấy Thanh Y nói vậy, Tư Phong liền đặt đồ ăn xuống bên cạnh cô.
" Hoắc thiếu nhờ tôi mang đồ ăn tối cho con. Con mau ăn đi" Tư Phong nói
Nhìn đống đồ ăn Thanh Y thở dài:" Bác mang đi đi. Con không muốn ăn."
Tư Phong nhẹ xoa đầu Thanh Y cười khổ. Ông thương cô bé nhưng cũng không thể làm được gì. Ông không thể chống đối lại Hoắc Vân Trì, đối với ông mà nói hắn chính là ân nhân cứu cả gia đình ông, vì vậy Tư Phong rất tôn trọng hắn. Tư Phong thở dài xoay người ra khỏi phòng đó rồi đóng cửa lại.
Tinh thần Thanh Y suy sụp đến nỗi mỗi lần Tư Phong mang cơm đến cô chẳng thèm động đến. Tư Phong lại rất lo cho sức khỏe của cô. Mặc dù biết cô không ăn uống đầy đủ nhưng Hoắc Vân Trì vẫn lơ cô đi. Đã gần một tuần rồi, ngày nào cô cũng vậy, hôm nay cô cũng không ăn. Tư Phong mang đồ ăn của Thanh Y đi về biệt thự, đang đi đến cổng thì ông gặp Dư Uyển Hề đang bước thẳng tới biệt thự.
Thấy cô ta tiến tới chỗ mình, Tư Phong nhẹ cúi người chào:" Chào Dư tiểu thư, cô đến đây có việc gì không."
Dư Uyển Hề dừng chân nói:" Phong, tôi muốn gặp Trì. Anh ấy đang ở đâu?"
" Hoắc thiếu đang ở trong phòng làm việc. Tôi nghĩ.... tiểu thư nên về thì hơn. Dạo này tâm trạng của thiếu gia không được tốt cho nên...." Tư Phong nói
Ông ta chưa kịp nói hết liền bị Dư Uyển Hề đẩy sang một bên, vì tuổi đã già nên ông đứng không vững liền ngã xuống. Đồ ăn trên tay của ông rơi hết xuống. Một nữ hầu chạy đến đỡ Tư Phong ngồi dậy.
"Dư tiểu thư, ông ấy già rồi sao cô lại nặng tay như vậy." Nữ hầu cau mày nói
" Ai bắt ông ta cản đường tôi." Dư Uyển Hề kiêu ngạo, vênh váo nói.
" Dư tiểu thư, cô đừng quá đáng." Nữ hầu hét lớn vào mặt Dư Uyển Hề.
Dư Uyển Hề tức tối tát vào mặt nữ hầu một cái rồi xoay người lại định vào nhà. Vừa quay người lại thì cô ta thấy Hoắc Vân Trì nhìn hằm hằm vào mình. Hắn lướt qua cô ta, đi về phía căn nhà đang giữ Thanh Y. Dư Uyển Hề nhíu mày, vội bước theo hắn. Thấy hắn đi vào căn phòng tối đó, cô ta cũng theo vào. Dư Uyển Hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Thanh Y bị trói bằng dây xích, người có chút gầy đi, mặt mũi xanh xao, mắt thâm quầng, môi nhợt nhạt trông như một người không còn sức sống. Vốn cứ tưởng là người của Hoắc Vân Trì thì sẽ được yêu chiều, ai ngờ rằng lại đáng thương đến vậy. Thấy Thanh Y tiều tụy, Hoắc Vân Trì tối sầm mặt nắm chặt tay. Thanh Y mệt mỏi, ngước lên nhìn hắn rồ quay mặt đi. Hoắc Vân Trì thấy vậy liền đến gần ngồi xuống nâng cằm lên.
" Tại sao không nghe lời ăn uống"Hoắc Vân Trì hỏi
Thanh Y nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiến răng nhìn, nói:" Mặc kệ con"
Hắn nghe vậy liền tức lắm liền hất cô sang một bên.
Hắn hậm hực nói:" Chưa biết nhận lỗi thì ở đây tiếp đi".
Thanh Y quay mặt đi, lờ hắn đi. Hoắc Vân Trì đấm mạnh vào tường, máu trên tay hắn chảy ra.
" Tự sinh tự diệt đi" Hoắc Vân Trì nói.
Vừa nói xong hắn liền đứng dậy quay người đi. Bỗng nhiên bịch một tiếng động nhẹ vang lên. Hoắc Vân Trì quay người lại thì thấy Thanh Y nằm ngã xuống.
Hoắc Vân Trì cau mày nói:" Lại định giở trò gì nữa."
Thấy cô không trả lời hắn tiến lại gần xem xem cô đang làm trò gì. Gọi hoài không thấy thưa, thấy người cô toát mồ hôi lạnh, hắn liền đưa tay sờ trán cô. Thấy đầu cô nóng bỏng, biết cô đã bị bệnh Hoắc Vân Trì liền cởi dây xích ra vội bế cô lên, hắn bế cô ra khỏi phòng, không quan tâm đến Dư Uyển Hề đi lướt qua cô ta.