Tháng chín, hoa cúc của Giản phủ nở rất đẹp, bởi vậy Thái Phó phu nhân quyết điịnh mở cúc yến, mời phu nhân của các phủ tới thưởng cúc, trong đó có cả Hạ Trọng Phương và Vi Thanh Mi.
Hạ Trọng Phương thấy thân thể Trầm Tử Trai đã chuyển tốt, chỉ cần cho ăn sữa một lần vào buổi chiều là được, bèn chuẩn bị một phen, để đi Giản phủ thưởng cúc, thuận đường đem đồ thêm trang của Thái Phó phu nhân trả lại.
Bởi vậy nàng liền dặn dò Tiền bà tử lấy mấy hộp trang sức ra.
Tiền bà tử lắc đầu nói:" Lúc trước Vương Phi coi Thái Phó phu nhân là tổ mẫu mà hiếu kính, nên người cho Vương Phi đồ thêm trang cũng là chuyện bình thường.
Vương Phi có thể không trả lại đồ thêm trang, nhưng nhân ngày sinh của Thái Phó phu nhân hay những dịp tương tự như vậy người tặng lễ thật dầy, như vậy là có qua có lại, về tình về lý đều dễ nghe.
Hôm nay nếu người trả lại những đồ trang sức này, lại có vẻ xa lạ."
Hạ Trọng Phương thở dài nói:" Đột nhiên mẫu thân tặng đồ trang sức cho ta, lại nói ta nên trả lại đồ trang sức cho Thái Phó phu nhân, sợ lại có lời ong tiếng ve truyền ra.
Trước hết cứ trả lại đồ trang sức cho Thái Phó phu nhân đã, những đồ khác có thể trả lại sau.
Thái Phó phu nhân luôn đối xử với ta rất tốt, nhưng mẫu thân..." Nói đến đây thì Hạ Trọng Phương không nói tiếp nữa.
Bởi vì Hạ Trọng Phương có tướng mạo giống Thái Phó phu nhân nên Thái Phó phu nhân vẫn luôn thương yêu Hạ Trọng Phương, nhưng từ khi nhận lại Vương Du làm chất nữ giản gia, Thân phận hai người cũng khác nên không thể gặp mặt thường xuyên như trước.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Thái Phó phu nhân vẫn mong Hạ Trọng Phương sống thật tốt.
Tới ngày diễn ra cúc yến, Thái Phó phu nhân nghe nói Hạ Trọng Phương tới liền vội cho người ra đón.
Bởi vì Hạ Trọng Phương là Vương Phi, thân phận đã không giống như trước, bởi vậy Giản phủ cũng phải mở đại môn để nghênh đón, sau đó nàng mới tới phòng Thái Phó phu nhân.
" Tổ mẫu! " Thấy Thái Phó phu nhân, Hạ Trọng Phương bật thốt lên, trong lòng có chút cảm khái.
Thái Phó phu nhân cũng gọi: "Phương nương!" mà quên không gọi Vương Phi.
Khi hai người ngồi xuống, Hạ Trọng Phương ngượng ngùng nói:" Lão phu nhân, trong lòng ta vẫn coi người là tổ mẫu, cho nên..."
Thái Phó phu nhân cười nói:" Ta cũng còn tưởng con là chất nữ."
Nói chuyện một lát, Hạ Trọng Phương liền gọi Tiền bà tử mang đồ trang sức vào, cười nói:" Lão phu nhân, đây là đồ thêm trang người cho chất nữ, nhưng bây giờ ta đã không phải là chất nữ Giản gia, nên sẽ đảm đương không nổi đồ trang sức quý giá như vậy, tiện đây, ta muốn trả lại cho người."
Thái Phó phu nhân nghe vậy, có chút không vui, nói:" Nói gì vậy? Con xuất giá ở phủ chúng ta, ta thêm trang cho con là hợp tình hợp lý, nào có chuyện thu hồi lại ? Nếu con không nhận, là không nể mặt ta rồi!"
Hạ Trọng Phương vừa nghe, liền cho Tiền bà tử thu lại đồ trang sức, trong lòng quyết định, khi đến sinh thần của Thái Phó phu nhân sẽ chuẩn bị một đại lễ.
Đúng lúc này, có người vào bẩm Giản Mộc Thanh đã tới, có a hoàn nhanh chóng dẫn Giản Mộc Thanh đi vào.
Giản Mộc Thanh thấy Hạ Trọng Phương, nên hành lễ, nói:" Gặp qua Vương Phi"
Hạ Trọng Phương thản nhiên nhận lễ, sau lại cười nói:" Miễn! Mặc dù bây giờ chúng ta không phải là thân tỷ muội nhưng vẫn là biểu tỷ muội, không cần đa lễ như vây."
Đã một thời gian Giản Mộc Thanh không nhìn thấy Hạ Trọng Phương, hôm nay thấy Hạ Trọng Phương quần áo hoa lệ, có khí chất của một Vương Phi, trong lòng thầm nghĩ: Lúc đầu, đánh chết ta cung không nghĩ tới nàng sẽ trở thành Vương Phi, càng không nghĩ tới nàng là thân nữ nhi của Vương Trạng nguyên.
Giản Mộc Huyền gặp lại Hạ Trọng Phương, cũng cười ra mắt, hỏi:" Hiền ca nhi đâu? Sao không ôm hắn tới đây?"
Hạ Trọng Phương cười nói: "Hắn còn nhỏ, mỗi lần ra ngoài đều phải mang rất nhiều đồ, lại phải mang theo bà vú và a hoàn, rất bất tiện, nên ta để hắn ở lại phủ.
Đợi qua một thời gian nữa, ta sẽ dẫn hắn ra ngoài."
Nói đến Hiền ca nhi, Thái Phó phu nhân cũng nhớ, cười nói:" Đã một thời gian không gặp, ta cũng thấy nhớ hắn rồi, có lẽ hôm nào sẽ tới Vương Phủ để gặp hắn."
Hạ Trọng Phương liền nói: Đợi Vương gia hết bệnh, chúng ta sẽ mang Hiền ca nhi tới gặp lão phu nhân.
Hiền ca nhi được lão phu nhân nhìn ra đời, lại được người giúp đỡ chiếu cố, tương lai tự nhiên cần phải hiếu kính lão phu nhân."
Nghe lời này, trong lòng Thái Phó phu nhân vô cùng vui vẻ.
Vừa nói chuyện, Vi Thanh Mi cũng đã dẫn Vương Du tới.
Vương Du nhìn thấy Hạ Trọng Phương, liền tiến lên hành lễ nói:" Gặp qua Vương Phi!"
Hạ Trọng Phương gật gật đầu nói:" Miễn!".
Nói xong, lại nói chuyện với vi thanh mi, cũng không để ý tới Vương Du nữa.
Lúc này, lại có người vào bẩm báo Trầm Thanh Toàn đến, Thái Phó phu nhân liền cười nói:" Nói là mời các ngươi tới thưởng cúc, nhưng nếu chỉ bày ở trong phòng, ta sợ làm các ngươi buồn bực, nên đã chuẩn bị ở ngoài vườn để mọi người có thể tự do đi lại." Vừa nói, vừa mời Trầm Thanh Toàn đi đến vườn hoa.
Trầm Thanh Toàn còn tới cùng Trầm Tử An, vào Giản phủ, nghe nói Vương Du cũng tới, Trầm Thanh Toàn liền giễu cợt Trầm Tử An:" Thật khéo, vừa đúng để ca ca gặp vị vị hôn thê!"
Do tình thế bắt buộc nênTrầm Tử An mới phải cầu hôn Vương Du, thật ra trong lòng hắn cũng không hoàn toàn nguyện ý, thầm nghĩ, nếu sớm biết Hạ Trọng Phương là thân nữ nhi của Vương Trạng nguyên thì ngay hôm gặp nàng tại Tề vương phủ, nên thu nàng vào tay.
Vương Du mặc dù cũng không đến nỗi tệ nhưng nhìn ốm yếu, không phải khẩu vị của mình.
Đợi đến khi mọi người đều ra vườn, chào hỏi Thái Phó phu nhân, Trầm Tử An mớ chú ý tới Hạ Trọng Phương và Vương Du, trong lòng thầm so sánh hai người một phen, lại cảm thán: Tề vương thật có diễm phúc, cưới được một Vương Phi xinh đẹp như vậy.
Ta lại phải cưới một ma bệnh.
Trong lòng Trầm Tử An có tính toán nên tìm cơ hội đi tới chỗ Hạ Trọng Phương, hành lễ nói:" Gặp qua Vương Phi!" Vừa nói vừa hỏi bệnh tình Trầm Tử Trai.
Hạ Trọng Phương trả lời mấy câu, sau lại nói:" Làm phiền Nhị công tử phải lo lắng rồi."
Trầm Tử An thấy dáng người Hạ Trọng Phương càng thêm mê người, một cái nhăn mày, một nụ cười đều vô cùn hấp dẫn, bởi vậy rất hối hận vì không sớm hạ thủ để có được Hạ Trọng Phương.
Sau đó hắn tiến gần thêm mấy bước, thấy a hoàn và bà tử đã lui ở một bên, hắn liền thấp giọng nói;" Vương Phi, Tề vương là một người bệnh tật, hai lần trúng độc, chỉ sợ...!.
Nghe nói trước đây, Vương Phi vẫn luôn muốn cách, nếu là thật, ta nguyện ý hủy hôn sự với Vương Du, cưới Vương Phi."
Sắc mặt Hạ Trọng Phương khẽ biến, chỉ sợ có người nhìn ra đầu mối, định tâm lại, lạnh lùng nói:" Nhị công tử, nói chuyện xin tôn trọng tôi một chút!"
Trầm Tử An nói thật nhỏ:" Vương Phi, Tề vương không sống được bao lâu nữa, người nên suy nghĩ thật kỹ đề nghị của ta."
Ở cách đó không xa, Vương Du nhìn sang thấy Trầm Tử An và Hạ Trọng Phương nói chuyện, giống như rất thân mật, không khỏi cắn, trong lòng hung hăng nghĩ, đã là Tề vương phi còn phải quyến rũ nam tử khác sao?
Hạ Trọng Phương thấy Thẩm Tử An càn rỡ như vậy, trong lòng vô cùng giận duwx nhưng không thể phát tác, đành xoay người rời đi.
Thẩm Thẩm an thấy Hạ Trọng Phương rời đi, vẫn đang trầm tư nghĩ, nếu Tề vương chết đi, mình nhất định sẽ thu nữ nhân này vào trong tay, đến lúc đó để cho tỷ muội làm cho các nàng cùng nhau hầu hạ, cũng nếm thử sữa của nàng một chút...
Trên đường trở về từ Giản phủ, tay Hạ Trọng Phương vẫn nắm cvaant thành nắm đấm.
Nếu Tề vương phủ không cường đại, mình không cường đại, sẽ bị người tùy ý khi dễ.
Trở lại Vương Phủ, lại có Phương Chấp Tâm và Phương Chấp Bình cầu kiến, Hạ Trọng Phương liền gọi Phương Chấp Tâm vào, còn Phương Chấp Bình thì đợi ở tiểu sảnh cho khách.
Phương Chấp Tâm thấy Hạ Trọng Phương, liền đưa sổ sách cửa hàng phấn, cười nói:" Vương Phi, giờ là mùa thu, người mua càng nhiều, bởi vậy tháng này bạc lời nhiều gấp đôi.
Vương Phi nhập cổ phần cửa hàng lương thực cũng có lời khá tốt."
Hạ Trọng Phương nhận sổ sách, lại hỏi chuyện cửa hàng.
Sau khi nói xong, Phương Chấp Tâm để ý tới sắc mặt Hạ Trọng Phương, nói:" Vương Phi, di nương bị bệnh!"
Hạ Trọng Phương nghe vậy, biết đây là Phương Chấp Tâm muốn cầu xin tha thứ thay cho Tiểu Ngọc Lan, để Vương Phủ cho Tiểu Ngọc Lan một con dường, không giam lỏng nàng ta nữa.
Nàng thở dài nói:" Tâm nương, di nương tráo đổi ta và Du nương, khiến ta chịu khổ mười mấy năm, bây giờ không thể thân thiết với mẫu thân, cũng do nàng ban tặng.
Ngươi cần gì cầu xin tha thứ cho nàng?"
Phương Chấp Tâm suy tính, Vương Du sẽ gả cho Trầm Tử An, tương lai, Trầm Tử An sẽ được phong vương gia, Vương Du cũng sẽ là Vương Phi.
Nói không chừng Phương gia còn phải dựa vào quan hệ này.
Và lại, nàng biết Hạ Trọng Phương là người dễ nói chuyện, nên mới giúp đỡ cầu xin tha thứ, nhưng nghe Hạ Trọng Phương nói vậy cũng không dám cầu xin giúp Tiểu Ngọc Lan nữa, chỉ lẩm bẩm nói: Di nương nhờ ta, ta mới...!"
Hạ Trọng Phương không muốn nhắc đến Tiểu Ngọc Lan nên chỉ lật lật sổ sách, thấy thu vào khá nhiều lợi nhuận, liền nói:" Vào thu chính là thời điểm mùa thu hoạch lương thực, ta nên đem toàn bộ tiền lời thu mua lương thực."
Phương Chấp Tâm nói:" Quản sự cửa hàng cũng đề nghị như vậy."
Hạ Trọng Phương nghe vậy, liền nói:" Vậy cứ làm như thế đi."
Bên ngoài, Phương Chấp Bình lại vô tình gặp được Trầm Ngọc Tiên ở hành lang, hai người cũng nói chuyện mấy câu.
Cuối cùng, Phương Chấp Bình lấy một cái hộp vẫn giấu trong ngực ra, đưa cho Trầm Ngọc Tiên, nói:" Đây đồ tại hạ có được từ thương nhân hải ngoại, trong đó có khắc chữ Tiên, lại khá tinh xảo nên ta muốn hiến tặng cho Quận chúa."
Trầm Ngọc Tiên vừa nhìn liền biết đồ trang sức trong hộp là một đôi vô cùng tinh xảo, là một chiếc vòng tay khắc chữ Tiên, cũng chính là tên của nàng, cũng hơi ngạc nhiên.
Phương Chấp Bình nói:" Xin Quận chúa nhận lấy."
Trầm Ngọc Tiên trầm ngâm một hồi liền cười rồi nhận lấy.
Đợi Phương Chấp Tâm và Phương Chấp Bình rời đi, Trầm Ngọc Tiên tìm Hạ Trọng Phương nói:" Tẩu tử, Vương Phủ chúng ta không trên không dưới, một khi có chuyện, muốn tiền không có tiền, muốn binh cũng không có binh, sẽ phải luống cuống."
Hạ Trọng Phương nghe Trầm Ngọc Tiên nói vậy, liền hỏi:" Quận chúa có lương kế gì sao?"
Trầm Ngọc Tiên ngồi đối diện với Hạ Trọng Phương, lúc này mới nói:" Phụ thân Phương Chấp Tâm là đại hộ, mặc dù không phải là thủ phủ kinh thành( nhà giàu nhất kinh thành), nhưng cũng có một vị trí trong mười đại hộ.
Năm trước, phương gia đã mua châu báu từ hải ngoại, bởi vậy sẽ kiếm được một khoản lời không nhỏ.
Hơn nữa hắn vẫn luôn khiêm tốn, chỉ có một thê một thiếp, tòa nhà cũng không tính là lớn, cũng không quá nổi bật."
Thấy Hạ Trọng Phương vẫn có chút không rõ nên Trầm Ngọc Tiên lại nói:" Phương đại hộ đã dùng bạc để làm một tiểu quan, nhưng không chừng trong lòng lại muốn làm đại quan! Tẩu tử không thấy Phương Chấp Tâm và Phương Chấp Bình rất hay đến Vương Phủ sao? Khoản gia tài của Phương gia này không thể để cho Tiểu Ngọc Lan đưa tới phủ thái tử."
Hạ Trọng Phương nhìn Trầm Ngọc Trầm Ngọc Tiên đáp:" Ý Quận chúa là?"
Trầm Ngọc Tiên gật gật đầu nói:" Phương Chấp Bình hay tới đây như vậy nên có lẽ cũng có ý đó.
Ta muốn chiêu hắn làm Quận mã, để Phương gia bỏ tiền giúp Vương Phủ nuôi quân.
Để Phương gia và Tề vương thành một khối, không để cho phủ thái tử được lợi."
Đối với lời của Trầm Ngọc Tiên, Hạ Trọng Phương có chút ngoài ý muốn.
liền nói:" Nhưng mà, Quận chúa thích Phương Chấp Bình sao?"
Trầm Ngọc Tiên thở dài nói:" Trước, ta thích Quý Minh Xuân, nhưng kết quả thì sao? Thật ra nhân phẩm Phương Chấp Bình cũng không tệ,"
Hạ Trọng Phương do dự nói:" Quận chúa nếu làm như vậy thì cần thương lượng với Vương gia."
Trầm Ngọc Tiên nói:" Ca ca bị bệnh nên đừng nói chuyện này cho hắn, trước tiên, chúng ta thử dò xét thái độ của Phương gia rồi sẽ bàn tiếp.
Nếu có được khoản tài lực này, chúng ta có thể có thể giải quyết khó khăn trước mắt."
Hạ Trọng Phương đứng lên, bước đi thong thả, sau một hồi mới nói:" Nếu Quận chúa cũng có chút ý tứ với Phương Chấp Bình, thì tương lai có thể cùng hắn một chỗ đi, chuyện này, ta sẽ đi dò hỏi.".