" Vương gia, mấy ngày nay ngươi bị bệnh, nếu ta không như vậy, trong phủ đã sớm loạn." Hạ Trọng Phương cảm thán một câu.
Trầm Tử Trai không thấy phu thê Vương Trạng nguyên, liền hỏi một câu.
Hạ Trọng Phương đáp:" Bởi vì Du nương định gả cho Trầm Tử An, nên mọi người sợ phủ thái tử sẽ ra ám chiêu, thậm chí mấy vị sư gia còn không chịu tin tưởng phụ thân, mẫu thân ta, sợ bọn họ nghiêng về phía Du nương mà giúp phủ thái tử làm việc.
Để tránh tranh chấp, ta không giữ phụ thân, mẫu thân ở lại Vương Phủ.
Chỉ là mấy ngày nay, mọi người đều phải vất vả."
Vừa nói, Hạ Trọng Phương vừa vuốt tóc Trầm Tử Trai , trong lòng nàng cực kỳ sợ, nếu nam tử này chết, mình và Trầm Ngọc Tiên, Hiền ca nhi, đúng là chỉ có thể để cho người khi dễ, muốn Hiền ca nhi bình an lớn lên, thì phải hao phí bao nhiêu tâm lực? Cùng thành thân rồi sinh hạ hài tử, mình và nam tử này đã là một thể, hắn không tốt, mình và hài tử nhất định không tốt, hắn tốt, mình và hài tử mới có thể tốt.
Trầm Tử Trai nằm trong ngực Hạ Trọng Phương, lại cực kỳ cảm thán, hai lần trúng độc, hắn đều được Phương nương nãi sống.
Giống như lời của La đạo trưởng, Phương nương chính là ân nhân cứu mạng của Bổn vương, là người giúp Bổn vương ngăn cản họa sát thân.
Sau khi Hạ Trọng Phương uy nãi xong, Phương ngự y và Trầm Ngọc Tiên vội đi vào thăm Trầm Tử Trai , thấy hắn đã có thể nói chuyện, vẻ mặt cũng đỡ xám xịt, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Phương ngự y lại bắt mạch cho Trầm Tử Trai , nói:" Lần này, độc phát tác nhanh hơn nhưng độc tính cũng không mạnh như lần trước.
Vương gia dưỡng thương mấy tháng sẽ có thể loại trừ độc tính trong cơ thể.
Chẳng qua, nếu muốn được như vậy phải phiền Vương Phi khổ cực uy nãi."
Hạ Trọng Phương yên lặng nghĩ: Ta chính là mệnh bà vú.
Trầm Tử Trai thấp giọng nói với Hạ Trọng Phương:" Phương nương, Hiền ca nhi hắn..."
Hạ Trọng Phương vội nói:" Hắn rất tốt! Bởi vì ta phải cho Vương Gia ăn sữa nên bà vú trong phủ sẽ cho hắn ăn sữa.
Lúc đầu hắn cũng không chịu, nhưng lại đói bụng nên cũng đành thỏa hiệp." Nhắc tới Hiền ca nhi, Hạ Trọng Phương cũng nở nụ cười.
Trầm Tử Trai nghe như vậy tâm tình cũng thả lỏng.
Mấy ngày kế tiếp, Trầm Tử Trai dưỡng bệnh, nên nhân cơ hội liền phân tích tình thế hiện tại cho Hạ Trọng Phương nghe, để nàng có thể hiểu rõ.
Hạ Trọng Phương nghe vậy, thở dài nói:" Hoàng thượng còn thì chúng ta sẽ tốt đẹp nhưng nếu hoàng thượng không còn, nhân mạch duy nhất của Vương gia, chỉ sợ..."
Trầm Tử Trai cầm tay Hạ Trọng Phương nói:" Phương nương, lần này Bổn vương có thể tỉnh lại nên không thể ngồi chờ chết nữa, chúng ta cần phải phản kích.
Nên ta mới nói cho nàng nghe những chuyện này."
Hạ Trọng Phương gật đầu nói:" Vương gia, ngươi nói cho ta nghe những chuyện này là đã xem ta như Vương Phi mà đối đãi."
Đúng lúc này, Phương ngự y bưng thuốc đi vào, Hạ Trọng Phương liền uống, đợi Phương ngự y và mọi người lui xuống, liền cởi xiêm áo.
Trầm Tử Trai ngậm nơi đẫy đà của Hạ Trọng Phương, mặc dù lúc đầu chuyên tâm bú sữa, nhưng dần dần gương mặt tuấn tú đỏ lên, hô hấp dần dồn dập.
Sau khi thành thân, bởi vì Hạ Trọng Phương mang thai, chỉ có thể đụng mấy lần, tới khi Hạ Trọng Phương sinh xong, hai người lại mâu thuẫn, nên không thể gần nhau.
Bây giờ,đang nằm trong ngực mỹ nhân, lại ngậm nơi đẫy đà của mỹ nhân, tâm sao có thể không động?
Hạ Trọng Phương cũng phát hiện thân thể Trầm Tử Trai nóng lên, không khỏi kinh hãi hỏi:" Vương gia khó chịu sao? Ta gọi Phương ngự y vào."
Trầm Tử Trai đưa tay che miệng Hạ Trọng Phương, thở gấp nói:" Phương nương, ừ, Phương nương!"
Hạ Trọng Phương ngẩn ra, lập tức đỏ mặt, sẵng giọng:" Vương gia, người mới thoát khỏi nguy hiểm."
Trầm Tử Trai nói nh:" Ai kêu Phương nương tú sắc khả xan( Sắc đẹp có thể thay cơm) đây?" Vừa nói vừa ngậm nơi đẫy đà của Hạ Trọng Phương, bàn tay xoa bên kia, vừa hút vừa vân vê, hô hấp trở nên nặng nề hơn.
Sau khi Hạ Trọng Phương sinh hài tử, nơi đẫy đà mượt mà hơn, bị Trầm Tử Trai vân vê như vậy cũng có chút không nhịn được, chỉ đẩy tay hắn nói:" Vương gia, đừng như vậy!"
Trầm Tử Trai nghe Hạ Trọng Phương yêu kiều kêu một tiếng, càng thêm động tình, bàn tay dời xuống váy Hạ Trọng Phương, ngón tay linh động trêu chọc nàng, nói:" Phương nương, Bổn vương sờ một cái cũng sẽ không làm cái khác."
Hạ Trọng Phương không tự chủ được ngâm ra tiếng, khẽ nhếch chân để ngón tay Trầm Tử Trai đi vào, ôm đầu Trầm Tử Trai , nhét nơi đẫy đà vào miệng hắn, nói thật nhỏ:" Vương gia mau hút đi!"
Lần này Hạ Trọng Phương uy nãi hết nửa canh giờ.
Tin tức Trầm Tử Trai tỉnh lại rất nhanh truyền vào trong cung, Cảnh Tông hoàng đế biết được, thở phào nhẹ nhõm, ban thưởng rất nhiều thuốc men, lại hậu thưởng cho Phương ngự y, nhưng vẫn cho người tức tốc truy xét người bắn độc tiễn.
Mặc dù Tô Thục phi vẫn giận Trầm Tử Trai chuyện hôn sự với Tô Ngọc Diệp, nhưng nghe tin Trầm Tử Trai tỉnh lại cũng thở phào nhẹ nhõm, dù như thế nào đi nữa, Trầm Tử Trai cũng do mình quan tâm mà lớn lên, nếu chết như vậy, tóm lại....!Dù sao, thù cũ của mình và thái tử cũng không thể nào tiêu trừ, Tứ Vương Gia thì lòng dạ quá mức độc ác.
Một khi đại sự thành, có thể chấp nhận mình và gia tộc Tô thị sao?
Nếu là Trầm Tử Trai, ít nhất, gia tộc Tô thị là gia tộc của mẫu thân hắn, hắn sẽ cho gia tộc một đường sống.
Mình là di mẫu của hắn( dì ), nhớ tới chuyện cũ, hắn cũng phải tôn trọng mình.
Tô Thục phi gạt bỏ ấn tượng xấu về việc Trầm Tử Trai thoái hôn với Tô gia, suy đi tính lại, cuối cùng cắn răng, gọi Đới Công Công vào, rỉ tai một phen, để hắn đi Tề vương phủ gặp mặt Trầm Tử Trai .
Trầm Tử Trai biết được Đới Công Công tới, vô cùng mừng rỡ, xem ra Tô Thục phi muốn giảng hòa, lần nữa cùng mình liên thủ.
Đới Công Công thấy Trầm Tử Trai, liền nhắn lại lời nói của Tô Thục phi:" Thục phi nương nương nói, Vương gia hảo hảo dưỡng bệnh, đợi hết bệnh, liền tra ra là ai hại Vương gia, lần này sẽ không bỏ qua cho hắn." Vừa nói vừa ghé tai Trầm Tử Trai nói nhỏ một câu.
Trầm Tử Trai lộ vẻ xúc động, gật đầu một cái.
Đới Công Công thấy Trầm Tử Trai hiểu ý tứ của Tô Thục phi liền cáo từ.
Ý của Tô Thục phi là bất kể độc tiễn do là ai bắn, dù sao cũng sẽ tra ra là thái tử cho người làm để làm tăng thêm bất mãn của hoàng đế đối với thái tử.
Đợi đến thời cơ thích hợp, thì lật đổ thái tử.
Trầm Tử Trai nghĩ nếu không làm theo ý của Tô Thục phi, trước lật đổ thái tử thì đừng mơ tưởng hợp tác cùng Tô Thục phi, nhưng là...!Dù sao Phương nương là thân nữ nhi của Vương Trạng nguyên, bất kể như thế nào có lẽ một nhà Vương Trạng nguyên sẽ nghiêng về thân nữ nhi mà không phải là dưỡng nữ và Trầm Tử An! Hắn suy nghĩ liền gọi hai vị mưu sĩ vào mật nghị.
Mấy ngày sau, Tề vương phủ dâng sổ con nói thị vệ Tề vương phủ truy xét ra người bắn độc tiễn lúc ấy đã bị giết bằng thuốc độc, nhưng có thân phận là thị vệ phủ thái tử.
Như vậy là chết không có đối chứng.
Cảnh Tông hoàng đế vô cùng giận dữ, càng thêm nghi kỵ với thái tử.
Thái tử nghe được tin tức, giận dữ nói:" Tề vương là cố ý khiến hoàng thượng hiểu lầm bản thái tử?"
Thẩm tử hưng nói:" Phụ thân bớt giận, hoàng thượng sủng ái Tề vương không phải là ngày một ngày hai, hiểu lầm phủ thái tử cũng không phải một ngày hai ngày.
Bây giờ Tề vương bệnh, hoàng thượng lại kiêng kị phủ thái tử, như vậy vừa đúng với mưu kế của Tứ Vương Gia."
Thái tử nghe nói thế, giọng căm hận nói:" Khá lắm lão Tứ, quả là muốn tiến sát từng bước."
Lại nói tới quý Minh Xuân, nghe được Trầm Tử Trai tỉnh lại, không khỏi kinh hãi, đúng lúc này, Trần hiên tới, hai người nói chuyện một phen.
Quý Minh Xuân đã biết, tuy ở Binh bộ Trần hiên chỉ là một gã tiểu lại nhưng thật ra là tâm phúc của Tứ Vương Gia, ở kinh thành phụ trách rất nhiều chuyện.
Trần hiên thấy quý Minh Xuân bất an, nói:" Yên tâm, chuyện lần này tuyệt đối không liên lụy tới ngươi, và lại tuy là do Thục phi nương nương an bài vào Binh bộ nhưng ngươi đã là người của chúng ta, chúng ta sẽ che chở cho ngươi."
Vừa nói vừa ghé bên tai quý Minh Xuân nói:" Tề vương dâng sổ chỉ trích thái tử."
Quý Minh Xuân Minh Xuân nghe được vô cùng mừng rỡ, nói như vậy.
Tề vương và phủ thái tử sẽ bất hòa? Hai người bọn họ đấu với nhau, Tứ Vương Gia tất nhiên sẽ là ngư ông đắc lợi.
Vương Tinh huy nghe được các đầu mối lần này đều nhằm vào thái tử, cũng nói:" Nếu Thái tử muốn hạ thủ, sao có thể lộ ra sơ hở như vậy? Đây rõ ràng là mưu kế của Tứ Vương Gia."
Vi Thanh Mi thở dài, giờ Vương Du đã định hôn với Trầm Tử An, với bọn họ mà nói, họ hi vọng phủ thái tử và Tề vương phủ sẽ không xảy ra va chạm, nếu hai phủ bất hòa, đến lúc có tranh đấu, một bên là thân nữ nhi, một bên là dưỡng nữ nuôi mười chín năm, chỉ sợ họ sẽ phải khổ não suy nghĩ.
Mấy ngày nay, Hạ Trọng Phương cũng suy nghĩ rất nhiều, giờ suy nghĩ của nàng đã khác trước kia, nàng nói với Hnoisa ma:" Hiện nay cái ta cần học là Vương Phi chi đạo, mà không phải là cầm kỳ thi họa.
Gặp nguy nan, có thể cứu người tuyệt không phải là cầm kỳ thi họa."
Hà ma ma nói:"Nhà Thái Sử gia có cuốn sách "Lịch đại Vương Phi thực lục" rất trân quý, Vương Phi có thể mượn xem một chút, tất nhiên sẽ hữu ích.
Nhưng có một điều vô cùng khẩn yếu, đó là Vương Phi phải coi mình là Vương Phi từ trong tâm chứ không coi mình là một cô nương của Hạ gia nữa."
Hạ Trọng Phương giương mắt nói: " Ma ma nói phải."
Khi Vi Thanh Mi tới quá, Hạ Trọng Phương liền nhờ nàng mượn quyển" Lịch đại Vương Phi thực" của nhà Thái Sử"
Vi Thanh Mi và Sử phu nhân là bạn tốt, muốn mượn sách từ Sử gia là chuyện rất dễ dàng.
Hôm sau, Vi Thanh Mi đưa sách đến cho Hạ Trọng Phương, lại dặn dò nói:" Phương nương, sách cũng là do người, khó tránh khỏi mang theo những ý kiến chủ quan, nên không thể tin tưởng tuyệt đối.
Phải làm như thế nào, là dựa vào chính mình thôi."
Hạ Trọng Phương đáp ứng, nói:" Mẫu thân, nếu Du nương gả cho Trầm Tử An, tương lai Vương gia lại cùng thái tử tranh đấu, ta và Du nương cũng không có cách nào làm tỷ muội.
Khi đó, mẫu thân sẽ giúp ai?"
Vi Thanh Mi cười khổ nói:" Phương nương, con là máu mủ của ta, làm sao ta có thể không thương con? Nhưng Du nương ở bên cạnh ta mười mấy năm, nếu muốn ta không để ý tới nàng, ta lại không đành lòng.
Nếu có thể, ta hi vọng phủ thái tử và Tề vương phủ không xảy ra xung đột, con và Du nương cũng có thể tiếp tục làm tỷ muội."
Hạ Trọng Phương nghe lời này của Vi Thanh Mi, biết nàng không nghiêng về phía mình, tâm lạnh vài phần, thật lâu sau nói:" Mẫu thân, ngươi thương Du nương mười mấy năm, bây giờ không thể thương ta nhiều hơn sao?"
Vi Thanh Mi có chút đau đầu, ôm Hạ Trọng Phương một cái, nói: "Phương nương, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay là thịt, con bảo nương làm thế nào cho phải?"
Hạ Trọng Phương buồn bã, quả nhiên, mình là người có số khổ, từ nhỏ đã không có phụ mẫu ruột thịt thương yêu, nhận lại phụ mẫu ruột nhưng cũng không khiến bọn họ thương yêu.
Vương Du cũng ưu tâm cả một buổi sáng về chuyện phủ thái tử và Tề vương phủ, Vương Tinh huy và Vi Thanh Mi sẽ nghiêng về Tề vương phủ, sẽ không để ý tới một dưỡng nữ như nàng.
Bởi vậy cắn răng cho người chuẩn bị kiệu, đi giản phủ một chuyến.
Mình còn có tổ phụ và tổ mẫu, cần phải đi lại nhiều để bọn họ thương tiếc mình, vạn nhất có chuyện gì xảy ra Giản gia cũng sẽ giúp đỡ mình.
Bạch thị phu nhân biết tin Vương Du tới, cũng nhanh chóng mời nàng vào nói chuyện.
Vương Du hứa hôn với Trầm Tử An, tương lai sẽ là con dâu của thái tử, Bạch thị cũng muốn lôi kéo nàng ta.
Thấy Vương Du tới, Bạch thị đợi nàng thi lễ xong liền cười nói:" Thân thể ngươi yếu đuối, ngồi xuống nói chuyện thôi!"
Vương Du cám ơn rồi ngồi xuống dưới Bạch thị.
Nói mấy câu, Bạch thị liền nói:" Ngươi là chất nữ của Giản gia, cũng nên đi lại nhiều, bồi tổ mẫu ngươi.
Lúc trước, Vương Phi ở trong phủ rất được lòng tổ mẫu.
Lúc xuất giá, tổ mẫu ngươi thêm cho nàng vài món.
Đến phiên ngươi xuất giá sợ là sẽ không có cảnh tượng như vậy."
Bởi vì lúc trước nhận Hạ Trọng Phương là một người bị bị phu quân ruồng bỏ lưu lạc làm bà vú thành chất nữ, Giản gia bị giễu cợt không ít.
Thậm chí Giản Mộc Thanh còn bị phu gia giễu cợt mấy lần, thiếu chút nữa là thoái hôn.
Mà Thái Phó phu nhân thương yêu Hạ Trọng Phương nhưng lại đem chất nữ ruột ném ra sau đầu nên trong lòng Bạch thị phu nhân có ý kiến cực lớn.
Đối với Hạ Trọng Phương vẫn không có hảo cảm.
Khi đổi Vương Du là chất nữ Giản gia, rất nhiều người khen vương được phu thê Trạng nguyên nuôi lớn, tài mạo song toàn,.....!Đối với Vương Du Bạch thị phu nhân cũng không ghét.
Vương Du thấy Bạch thị phu nhân không che giấu bất mãn với Hạ Trọng Phương, trong lòng âm thầm cao hứng, nói:" Nếu đã làm rõ thân phận, Phương nương cũng không phải chất nữ Giản gia, sao nàng còn cầm đồ của tổ mẫu mà không trả về?"
Bạch thị mỉm cười không nói tiếp nữa, nàng ta chắc chắn khi trở về, Vương Du sẽ nói lại với Vi Thanh Mi, đến lúc đó Vi Thanh Mi tự nhiên sẽ để Hạ Trọng Phương đem đồ của Thái Phó phu nhân trả lại.
Vốn là đồ của Giản gia, sao lại cho một ngoại nhân?
Thật ra thì Hạ Trọng Phương đã muốn đem những tư trang kia trả lại Thái Phó phu nhân, nhưng sau khi làm rõ thân phận, Vương Phủ lại liên tiếp gặp chuyện, bởi vậy mới bị trì hoãn.
Hôm nay, Vi Thanh Mi tặng một chút đồ trang sức đeo tay đến Vương Phủ, cho đưa cho Hạ Trọng Phương, cười nói:" Phương nương, ngày Hiền ca nhi đầy tháng, sau khi chứng minh thân phận của con, ta vẫn muốn cho con thêm đồ cưới, bởi vậy đặt một ít đồ trang sức đeo tay, đánh mấy bộ nên hôm nay mới lấy về, con nhận lấy đi."
" Mẫu thân!" Hạ Trọng Phương cảm động, thấp giọng nói:" Lúc ta xuất giá, trong cung cũng chuẩn bị đồ cưới.
Thái Phó phu nhân cũng thêm trang cho ta!"
Vi Thanh Mi liền nói:” Phương nương, dù sao con cũng không phải là chất nữ của Giản gia, lúc trước, Thái Phó phu nhân cho con những thứ kia, con nên trả về thôi!”
Hạ Trọng Phương nghe những lời này của Vi Thanh Mi, không biết vì sao đỏ mặt, nói:" Mẫu thân, không phải ta tham tiền mà do bận chuyện mới chưa trả lại."
Vi Thanh Mi nói:" Ta biết, ta đều hiểu rõ!"
Đột nhiên Hạ Trọng Phương cảm thấy rất ủy khuất, tuy là thân nữ nhi nhưng không nuôi dưỡng ở bên người rốt cuộc cũng có chút không bằng..