A Cẩn không ngờ chuyện lại quanh co như vậy. Cảnh Lê Tịch thật sự trúng độc, nhưng sau khi bà ấy phát hiện mình trúng độc thì lợi dụng thuốc ép độc tính lại, đồng thời cố ý nói với Hoàng Thượng là thật ra mình không trúng độc. Bà ấy làm vậy vì rời khỏi Phó gia, vì để làm giảm đi tính nghiêm trọng của chuyện Phó Thời Hàn đánh giết tổ mẫu.
Bởi vì Thái y cũng không tra ra cái gì, cho nên Hoàng Thượng tin tưởng chuyện không trúng độc mà chẳng hề nghi ngờ.
Thật ra bà ấy đã biết mình không thể sống quá một năm, cho nên bà ấy tính toán cho hài tử của mình. Thứ bà ấy cần là một cơ hội tốt, nếu như không có, thậm chí bà ấy còn dự định chế tạo một cơ hội có người hành thích Hoàng Đế, sau đó cứu giá. Nhưng có lẽ ông trời thật sự thương hại bà, vậy mà thật sự có một cơ hội như vậy, một cơ hội có thể cứu giá.
Thế là bà chịu chết không chút do dự.
Bà ấy biết, chuyện bà ấy cứu giá khi khỏe mạnh và cứu giá khi sắp chết sẽ có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau đối với Hoàng Thượng, điều này cũng có thể mang lại sự khác biệt cho Phó Thời Hàn. Chính vì thế mà bà ấy mới tính toán hết mọi chuyện, mà lúc đó Thời Hàn còn quá nhỏ, Cảnh Lê Tịch không dám đánh cược. Cho nên, bà ấy lựa chọn viết mọi thứ xuống trang giấy này.
Bà ấy muốn để cho Thời Hàn biết sự thật, chân tướng mà hắn biết hoàn toàn không giống với điều mà Hoàng Thượng biết. Vì áy náy, Hoàng Thượng sẽ đối xử tốt với hắn, sẽ hết lòng chăm sóc cho Thời Hàn.
Đây là chuyện cuối cùng mà bà ấy có thể làm vì Thời Hàn.
Thời Hàn nắm vuốt tờ giấy kia, cả người lung lay như sắp đổ. Hắn nhìn A Cẩn, nói: “A Cẩn, thật ra muội tin không? Ta có trách Hoàng Thượng.”
A Cẩn im lặng nhìn Thời Hàn.
“Ta nghĩ, tuy thân trúng kịch độc, nhưng mẫu thân ta vẫn có thể sống lâu thêm mấy ngày. Cũng là vì cứu Hoàng Thượng, bà ấy mới vĩnh viễn rời xa ta.”
A Cẩn ôm Thời Hàn vào lòng, Thời Hàn nói tiếp: “Thế nhưng trong khi ta không biết gì, mẫu thân ta đã làm nhiều chuyện vì ta như vậy. Muội biết không? Mẫu thân ta là người rất mềm lòng. Ngay cả giẫm chết một con kiến bà ấy cũng không dám. Thế nhưng vì tương lai của ta, bà ấy hạ độc Phó Tướng quân. Thậm chí bà ấy còn muốn ám sát Hoàng Đế để chế tạo cơ hội, bà ấy không hề do dự mà chịu chết, tất cả là vì ta. Bà ấy làm mọi chuyện cũng là vì ta.”
A Cẩn vỗ lưng Thời Hàn, ai ủi: “Mẫu thân huynh không còn, đã mất lâu rồi. Thế nhưng nếu bà ấy biết huynh nghĩ như vậy, khổ sở như vậy thì cũng sẽ khổ sở theo. Thời Hàn ca ca, đừng khó chịu, đừng khó chịu, sau này ta sẽ ở bên huynh…”
Thời Hàn ngẩng đầu nhìn A Cẩn, nói: “Ta sẽ bảo vệ muội thật tốt. Ta đã từng thề sẽ không để người bên cạnh mà ta quan tâm bị tổn thương, ta sẽ đủ mạnh.”
A Cẩn cong môi: “Nhưng mà ta cũng rất lợi hại.”
Thời Hàn mỉm cười: “Đúng thế, muội cũng rất lợi hại.”
Hai người dựa vào nhau, A Cẩn khẽ nói: “Thật ra, hẳn là huynh hiểu được nỗi khổ của mẫu thân huynh, phải sống càng tốt hơn.”
Thời Hàn cúi đầu nhìn A Cẩn, chỉ thấy được búi tóc gọn gàng của nàng.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn nở nụ cười: “Ừm.”
“Như thế mới không phụ lòng bà ấy đã làm mọi chuyện cho huynh.”
“Ừm.”
...
Bây giờ Minh Y đã mang thai được ba tháng. Có lẽ là mấy tháng nay nàng ta hoàn toàn thành thật, cuối cùng các ma ma không cần trông coi chặt chẽ nữa. Lâu lâu nàng ta cũng có thể ra ngoài tản bộ.
Nhưng cho dù như thế, Minh Y vẫn không tìm được cơ hội để làm gì. Trong lòng nàng ta oán hận, nhưng trên mặt phải giả vờ bình tĩnh, đã nghĩ thoáng mọi chuyện. Có lẽ là vì vậy mà các ma ma cho rằng Minh Y Quận chúa thật sự đã nghĩ thông suốt rồi.
Minh Y có thông suốt hay không, làm sao bọn họ biết được.
Quả nhiên chưa tới mấy ngày đã có chuyện xảy ra.
Hôm đó là trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông năm nay, mới sáng sớm đã thấy tuyết lớn bay lả tả, toàn bộ mặt đất đều phủ một lớp tuyết thật dày. Minh Y thấy thì dường như tâm trạng tốt hơn rất nhiều, nàng ta yêu cầu muốn đi ngắm cảnh tuyết.
Các ma ma nào dám tùy tiện làm chủ, bọn họ bẩm báo Tứ Vương phi. Hứa U U nghĩ cẩn thận thì đồng ý. Mấy hôm nay Minh Y cũng từng ra ngoài, thấy dáng vẻ nàng ta thật sự đàng hoàng, vì vậy Hứa U U cũng cảm thấy có lẽ là nàng ta đã chấp nhận số phận, sẽ không làm ẩu.
Hơn nữa, làm sao Hứa U U ngờ được Minh Y sẽ lấy tính mạng của chính mình ra đùa.
Mà Minh Y thì lại kiên định cho rằng nếu như nàng ta sảy thai, nhất định Hoàng Thượng sẽ bảo Lý Tố Vấn đến. Nàng ta biết chuyện Lý Tố Vấn vẫn còn ở Kinh thành.
Chính là vì vậy, thừa dịp ma ma chỉ hơi mất tập trung một chút, Minh Y đã nhanh chóng nhảy vào hồ nước. Nàng ta không dám chắc té ngã có thể tạo thành sảy thai hay không, trước đó nàng ta đã từng té ngã, tuy có máu nhưng cái thai vẫn ổn định. Chính là vì có quyết tâm thế này, nàng ta không hề do dự nhảy vào trong hồ, ma ma nhìn thấy thì tim gan như sắp nứt ra.Bây giờ tuy nước hồ đã hơi đông lại, nhưng cũng không rắn chắc. Minh Y té xuống thì lập tức rơi vào trong nước.
“A…” Nhìn thấy bọt nước sủi lên, ma ma lại không biết bơi, cuống quýt la to: “Người đâu, có ai không…”
Hiện trường lập tức loạn cào cào, Minh Y ở trong nước liên tục chìm xuống. Nhưng vào lúc nguy hiểm thế này, nàng ta vẫn liên tục đấm vào bụng mình.
Nhất định hài tử này phải không còn, chỉ khi không còn, nàng ta mới có thể có tương lai càng rực rỡ, chỉ có như thế mới có thể…
Minh Y là người có thể ra tay tàn nhẫn với bản thân, nàng ta không nể nang chút nào…
Thị vệ nghe ma ma la lên thì lập tức lao đến, đợi đến khi bọn họ nhảy xuống nước cứu Minh Y lên, Minh Y đã không còn tri giác…
Hứa U U tuyệt đối không ngờ thật sự xảy ra chuyện như vậy. Nàng ta vốn đang ở trong phòng chơi đùa với Khánh ca nhi, nhưng chẳng mấy chốc, nàng ta đã nghe được có người đến bẩm báo. Nàng ta hoảng hốt, suýt nữa thì té xỉu: “Mau mời đại phu. Mặt khác, sai người tiến cung mời Thái y, đi mau, đi mau…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Đợi đến khi Hứa U U hoàn hồn vọt tới phòng của Minh Y thì đại phu đã đến. Nhìn một chậu đầy máu được bưng ra, Hứa U U không hề khách sáo cho ma ma một bạt tai.
Các ma ma quỳ đầy đất, đều cực kì hận Minh Y Quận chúa. Nàng ta vì không cần hài tử này mà phát điên rồi.
Mà thật ra bản thân Minh Y cũng thiếu sót. Nàng ta ỷ vào chuyện mình biết bơi, thật ra dự định thừa dịp còn chưa té xỉu mà được mọi người cứu lên sẽ la to tên của Lý Tố Vấn, như vậy tất nhiên mọi người sẽ nghĩ đến nàng ấy. Nếu như nàng ấy không đến cứu người thì phải gánh chịu tiếng xấu ý chí sắt đá.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, nàng ta còn chưa kịp la lên thì đã bất tỉnh. Mà bây giờ, sao mọi người còn nhớ được đến Lý Tố Vấn, chỉ lo bận rộn bốn phía, thầm hận nàng ta tự đâm đầu vào chỗ chết.
Nhìn thấy một chậu nước được mang đến, Hứa U U hít sâu một hơi, hỏi: “Rốt cuộc là nàng ta xảy ra chuyện gì?” Thật ra không cần hỏi cũng biết. Đương nhiên không phải nàng ta tự tìm đường chết, chắc chắn là do không muốn hài tử này. Chỉ là, chẳng lẽ nàng ta không biết nếu bỏ hài tử này thì sẽ gặp nguy hiểm sao?
“Vì muốn bỏ hài tử này, đúng là ngay cả cái chết nàng ta cũng không sợ. Thiên hạ làm gì có loại mẫu thân thế này, nếu như thật sự không muốn hài tử, sao lúc trước còn làm chuyện như vậy. Bây giờ thì tốt rồi, một hài tử đang êm đang đẹp lại mất mạng vì nàng ta, đúng là tạo nghiệt.” Hứa U U yêu thích hài tử, bởi vì để có được hài tử cũng đã từng chịu khổ rất nhiều. Làm mẫu thân có thể nhẫn tâm như vậy đúng là nằm ngoài dự đoán của nàng ta.
Nàng ta tính tới tính lui, cực kì cẩn thận nhưng vẫn không được yên ổn. Minh Y này đúng là ngu dốt tự đâm đầu vào chỗ chết mà!
“Sao rồi?”
Đại phu lau mồ hôi liên tục: “Chuyện này…Nhị tiểu thư chảy máu quá nhiều… Tiểu nhân chỉ có thể cố hết sức.”
Đợi đến khi A Cẩn bọn họ nghe được tin tức thì Thái y cũng đã đến đó. Đừng nói Hứa U U không hiểu, ngay cả A Cẩn cũng không hiểu. Minh Y điên rồi đúng không, vì không cần hài tử này mà đem mạng đi cược.
Minh Y được cứu một ngày một đêm. Rất nhiều Thái y đều đi đến, nhưng không ai ngờ nàng ta cứ thế mà tắt thở, không thể cứu được.
Tứ Vương phủ truyền ra tin Minh Y đã chết, A Cẩn nói với mẫu thân bên cạnh: “Đương nhiên nàng ta không ngờ đến, không ngờ là mình thật sự cứ như vậy mà chết đi.”
Lục Vương phi giương mắt, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là nàng ta cho rằng người nên cứu sẽ đến cứu nàng ta.” Trong lời bà có ẩn ý.
A Cẩn hiểu rõ nhưng cũng không nói gì. Nếu ngay cả Hoàng Thượng cũng không mở miệng, bọn họ không cần phải chủ động dính vào. Hơn nữa, để tẩu tử nàng đi cứu Minh Y, nàng cứ cảm thấy là lạ.
Không ai nghĩ đến, cũng không ai nhắc đến Lục Vương phủ còn một nữ thần y Lý Tố Vấn.
Minh Y chết rồi, Tứ Vương phủ thật sự chuyển sang giai đoạn mới.
“Có lẽ Kinh thành cũng nên được gió êm sóng lặng.”
Minh Y chết rồi, Hứa U U chịu chút xử phạt. Nhưng ai cũng nhìn ra và ai cũng hiểu, Hứa U U bị phạt rất oan uổng. Có thể ngăn được người muốn chết sao? Chuyện này vốn không thể làm được.
Hơn nữa, mọi người cũng không cảm thấy Triệu Minh Y tự sát. Thật ra nàng ta chỉ muốn thoát khỏi hài tử kia, nàng ta không tin lời đại phu, cuối cùng mới dẫn đến kết quả như vậy, cứ thế mà mất mạng.
Thật ra Hứa U U không phải là một người có dã tâm. Bây giờ thứ nàng ta quan tâm lo lắng cũng chỉ có hài tử của nàng ta. Tuy chịu chút xử phạt, nhưng có sao đâu chứ! Ít nhất nàng ta có thể yên tâm ở trong Vương phủ chăm sóc nhi tử của mình.
Mà ở Trường Sơn Phong xa xôi, Tứ Vương gia và Chu thị nghe được tin nữ nhi chết cũng không có bao nhiêu khổ sở. Hai phu thê này chưa từng quan tâm đến tiểu nữ nhi, sau khi biết tiểu nữ nhi có quan hệ với Vạn Tam còn mang thai thì lại càng không thích nhắc đến.
Bây giờ tự thân Tứ Vương gia đã khó bảo toàn, làm sao ông ta có thể quản nữ nhi vô dụng đó chứ! Chẳng qua lúc cãi nhau, Tứ Vương gia sẽ dùng việc này để công kích Chu thị, mà Chu thị cũng thế.
Lâu rồi, bọn thị vệ cũng không thích nghe hai người này nói chuyện. Đường đường là một Vương gia lại không có chút khí chất hoàng tộc nào. Còn Chu thị, bất kể thế nào thì bà ta cũng từng làm Vương phi, nhưng bây giờ xem ra còn không bằng phụ nhân bình thường, y như người đàn bà chợ búa đanh đá.
Hai người chướng mắt lẫn nhau lại phải sống cùng nhau cả đời, nghĩ cũng thật đáng buồn đáng tiếc.
Hai người yêu nhau không thể ở bên nhau rất đau khổ, nhưng loại đau khổ này còn lâu mới bằng hai người ghét nhau ở chung một chỗ.
...
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, chớp mắt một cái đã qua năm mới, đến ngày mười lăm tháng Giêng.
Ngày mười lăm tháng Giêng là tết Hoa đăng, A Cẩn hăm he xoa tay. Thấy A Cẩn như thế, đừng nói đến Lục Vương phi, ngay cả Lý Tố Vấn cũng cảm thấy buồn cười.
A Cẩn liếc bọn họ, cảm thán: “Hai người không hiểu đâu. Đây là lúc con thi thố tài năng.”
Phụt!
Lục Vương phi nở nụ cười: “Sao nào, ý của con là mình rất giỏi đoán đố đèn?”
A Cẩn gật đầu liên tục: “Con nhất định phải lợi dụng lần này để ngồi vững thanh danh tài nữ tốt đẹp của mình. Con là một tài nữ nha, là lá la, tài nữ nha!”
A Cẩn dương dương đắc ý, thấy nàng như thế, Lục Vương phi bất đắc dĩ đỡ trán: “Con có thể có liêm sỉ chút không?”
A Cẩn đáng yêu ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Chính vì con là một người có liêm sỉ, con mới nhất định phải biểu hiện thực lực chân chính của con. Thật ra mọi người không biết, con rất tài giỏi!”
Lục Vương phi bật cười, nhưng cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng nôn mửa. A Cẩn nhảy đến cửa, chỉ thấy Lục Vương gia đang đứng trước cửa ra vào… nôn nhiệt tình!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Sắc mặt A Cẩn lập tức thay đổi: “Phụ thân có ý gì đây?”
A Cẩn không vui bĩu môi, lời nàng nói buồn nôn như thế sao?
Lục Vương gia ôm chặt A Cẩn, nói: “Ôi má ơi, khuê nữ tốt của ta nha. Con tự tin như vậy đúng là quá giống ta, quả nhiên là khuê nữ ruột thịt của ta, khuê nữ tốt của ta nha!”
A Cẩn: “…A a a a…”
Quá buồn nôn nha! Người vừa nôn xong đó!
“Đi ra đi ra!” A Cẩn ghét bỏ vung vẩy khăn nhỏ trước mặt Lục Vương gia. Nha hoàn lập tức dọn dẹp sạch sẽ thứ dơ bẩn.
Lục Vương gia rửa sạch, khôi phục lại dáng vẻ nho nhã.
Ông ai oán nhìn A Cẩn, nói: “Lúc nhỏ con vừa tiểu vừa đi ngoài, ta đã từng ghét bỏ con chưa? Con xem con bây giờ đi, rõ ràng là cực kì ghét bỏ ta. Mẫu thân không chê nhi tử xấu, chó không chê nhà nghèo, con thế này rất không tử tế nha! Ta đâu có nói con đâu. Con thế này đúng là làm ta quá đau lòng.”
A Cẩn nhìn Lục Vương gia, biểu cảm “Người đang nói láo”.
Hai người nhìn nhau bắt tia lửa lốp bốp!
A Cẩn nói: “Vậy sao vừa rồi con nói mà người lại nôn? Con nói cái gì mà người lại nôn thành thế này, sau đó bị con phát hiện, người còn giả vờ không phải là vì chuyện này chứ!”
Lục Vương gia: “Chỉ là ta ăn nhiều thôi, được chưa! Sao con hay dễ liên tưởng như thế! Con nói, con nói, con nói xem! Ta là người như vậy sao!”
A Cẩn nói tiếp: “Vậy người còn dám nói lúc nhỏ người không chê con, rõ ràng là người nói dối, lúc nhỏ người cực kì cực kì ghét bỏ con. Đừng nói con lúc nhỏ, ngay cả bây giờ cũng không thấy người bế tiểu Hoan Hỷ và tiểu Hoan Duyệt. Rõ ràng là người lo nghĩ, sao người có thể làm bộ mình vô tội thế này chứ.”
Lục Vương gia: “Chuyện lúc nhỏ sao con không nhớ rõ, sao lại vu oan ta như thế. Bây giờ đâu phải ta không bế tiểu Hoan Hỷ và tiểu Hoan Duyệt chứ? Ta cực kì thích hai đứa nó. Rõ ràng là mọi người đều tranh với ta, ta thân là một đại nam nhân nên mới nhường cho mọi người. Chẳng lẽ muốn để ta tranh với các con như Cẩn Ngôn sao? Ta rất có chừng mực đấy nha, ta rất có phong cách, hiểu chứ? Ta còn lâu mới giống loại người kia, biết chưa?”
A Cẩn muốn mở miệng nói tiếp, nhưng Lục Vương phi đã xoa huyệt thái dương, nói: “Hai người nói mà đầu ta cũng đau, có thể im lặng được không!”
Giọng Lục Vương phi bình thản, nhưng Lục Vương gia và A Cẩn lập tức nghiêm: “Rõ!”
Đúng là nghe lời, xem ra trong nhà này ai lợi hại nhất, bọn họ vẫn nhìn ra được. Hu hu!
“À đúng rồi.” Lục Vương gia như tên trộm nhỏ giọng lại, tiến đến bên tai A Cẩn, hỏi: “Phó Thời Hàn có từng nói Phó gia đang tính toán gì không?”
A Cẩn nhíu mày: “Tính toán cái gì?”
Lục Vương gia bày ra biểu cảm “Con không cần vờ vịt nữa, ta biết là con cũng biết.”
A Cẩn vô tội: “Rốt cuộc là phụ thân muốn nói cái gì!”
Lục Vương gia: “Gần đây Phó gia thật sự yên tĩnh quá nha. Con biết không, bây giờ mà ta gặp được Phó Tướng quân, ông ta lại cười với ta. Đúng là quá kinh dị!”
A Cẩn cười tủm tỉm: “Phụ thân thú vị thật đó, người ta cười với người, người lại không vui sao. Chẳng lẽ nhất định phải khóc với người thì người mới có thể thấy dễ chịu sao? Con người phụ thân đúng là kỳ lạ nha!”
Lục Vương gia chậc chậc: “Quan trọng là đây không phải phong cách của ông ta! Hơn nữa, gần đây hầu như ông ta không ra khỏi cửa, ta nghe nói, ta nghe nói nha, sức khỏe của ông ta không tốt. Không biết là chuyện ra sao.”
A Cẩn nghiêm túc: “Bất kể là chuyện thế nào thì cũng không liên quan gì đến chúng ta. Bản thân chúng ta cứ sống tốt là được! Người nói có đúng không?”
Lục Vương gia ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Hình như con nói cũng có lý.”
A Cẩn im lặng không nói, có lẽ, Phó gia thật sự sẽ yên tĩnh lại. Có lẽ, Phó Thời Hàn đã đàm phán xong với bọn họ, bất kể trong lòng Phó Thời Hàn nghĩ thế nào, nhưng trong mắt Phó gia, Phó Thời Hàn đã tha thứ cho bọn họ. Nghĩ cũng thú vị, con người luôn giỏi tự lừa mình dối người như thế.
Chỉ là, thật ra như thế cũng tốt. Mấy đời người liên tục nắm giữ một vị trí quá mệt mỏi, cũng quá khó khăn. A Cẩn cảm thấy nếu mình đã thích Phó Thời Hàn, đã muốn ở bên hắn thật lâu, muốn sinh hài tử với hắn, vậy thì, nàng hi vọng hài tử của bọn họ có thể an toàn.
Mà Phó Thời Hàn kiên quyết không đến quân của Phó gia chính là lựa chọn an toàn nhất.
“Con nghĩ gì thế?” Lục Vương gia huých A Cẩn một cái, A Cẩn lắc đầu: “Không nghĩ gì cả.”
“Không nghĩ gì cả là nghĩ cái gì?” Lục Vương gia truy hỏi.
A Cẩn trợn mắt: “Con đang nghĩ buổi trưa ăn cái gì, không được sao?”
Lục Vương gia lập tức hào hứng: “Chuyện này ta cũng cảm thấy hứng thú. Nói đến ăn thì lại muốn mắng tiểu Mộc đáng chết kia, sao hắn ta lại mang đầu bếp tốt nhất Kinh thành đi chứ. Phương Chí Uẩn cũng vậy, có thể bình tĩnh một chút được không. Đang làm quan yên lành không tốt sao? Tuổi trẻ bây giờ đúng là không biết phấn đấu gì cả. Nhất định phải ra ngoài làm bậy, đúng là khiến người ta không hiểu nổi. Đầu bếp của ta nha… Hu hu hu!”
A Cẩn cảm giác ma âm xuyên qua lỗ tai, nàng bịt kín tai lại. Lúc này, đột nhiên Lục Vương gia nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, có thư của con.”
A Cẩn nhìn thì thấy người gửi là Thôi Mẫn. Nàng đen mặt: “Sao nó lại ở trong tay người chứ?”
“Ta tiện tay nhận thôi.”
Lục Vương gia nhìn thư với ánh mắt thăm dò, A Cẩn lập tức né tránh: “Không cho phép nhìn lén!”
Lục Vương gia chu môi: “Ta vốn không có hứng thú.”
A Cẩn: “Ha ha…”
Thấy hai người không đàng hoàng, Lục Vương phi bất đắc dĩ lắc đầu.
A Cẩn trở về phòng đọc thư, thấy Thôi Mẫn đều tốt thì yên tâm. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng đưa thiệp vào trong cung. Bất kể thế nào, nàng cũng nên nói tin tức của Thôi Mẫn cho Ngu Quý phi…
Ừm, thật ra bây giờ mọi chuyện đều rất tốt nha!