Cuối cùng Cảnh Diễn cũng cưới được nữ hài tử mình thích, nghe âm thanh “Nhất bái thiên địa. Nhị bái cao đường. Phu thê giao bái”, hắn lặng lẽ làm theo…
Theo câu nói cuối cùng “Kết thúc buổi lễ”, hắn cảm thấy trong lòng mình cũng nở hoa!
Cảnh Diễn nắm tay Oánh Nguyệt, bọn họ cùng nhau đến phòng tân hôn.
Tuy nói là đưa vào động phòng, nhưng trên thực tế chỉ là tân lang dắt tay tân nương đến. Sau đó hắn còn phải trở lại tiếp khách.
Oánh Nguyệt đi theo bước chân của Cảnh Diễn, ngồi xuống giường, khăn hỉ được vén lên, Cảnh Diễn lập tức nhìn mà ngây người. Hắn vẫn luôn biết Oánh Nguyệt rất đẹp, nhưng giống như hôm nay lại là lần đầu tiên.
Lông mi lá liễu cong cong, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng. Oánh Nguyệt khẽ cong môi, chậm rãi gọi: “Phu quân.”
Cảnh Diễn nhìn nàng mê muội, gọi: “Nương tử.”
Người ở ngoài cửa đang muốn ồn ào thì thấy Cảnh phu nhân giá lâm. Bà mỉm cười nói: “Còn chưa tới lúc động phòng nhỉ? Mau mời chư vị ra phía trước ngồi.” Ý tứ chính là các ngươi không nên ở đây quấy rầy phu thê trẻ bọn họ nói chuyện, tất cả đều cút đến viện trước cho lão nương.
Cảnh phu nhân là cọp cái nổi danh trong Kinh, bà và Lục Vương phi Thẩm Mỹ Phù vốn là hai thái cực. Mà bây giờ hai người lại kết thông gia, nghĩ kĩ lại thì thấy cực kì quỷ dị.
Chỉ là không ai dám trêu chọc Cảnh phu nhân, bất kể là nể mặt bà hay là thật sự vì bà tương đối hung hãn, mọi người đều hi hi ha ha đến viện trước. Thật ra Cảnh phu nhân nói cũng đúng, còn chưa đến lúc động phòng đâu!
Cửa được Cảnh phu nhân tri kỷ đóng lại, hai người còn đang nhìn nhau. Oánh Nguyệt là người kịp phản ứng trước: “Mẫu thân chàng đuổi người đi hết rồi.”
Cảnh Diễn mỉm cười: “Mẫu thân ta vẫn luôn lợi hại.”
Oánh Nguyệt ngẫm nghĩ rồi nói: “Bước đầu tiên, A Cẩn nói đúng.”
“Gì cơ?” Cảnh Diễn còn đang đắm chìm trong sắc đẹp trước mắt, đột nhiên nghe đến tên của tiểu ma nữ. Muội ấy muốn làm cái gì?
“A Cẩn nói nhất định mẫu thân chàng sẽ đuổi người đi.”
Cảnh Diễn cảm giác khóe miệng mình co giật một cái. Ừm, đúng là bị muội ấy nói trúng nha!
“Vậy bước thứ hai thì sao?”
Oánh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói: “Bước thứ hai chính là uống đến một mức nhất định thì mẫu thân chàng sẽ để chàng giả vờ choáng váng, sau đó chàng lén trở về phòng, chúng ta trốn dưới giường. Nhưng không được bao lâu, chẳng mấy chốc mọi người nhất định sẽ phát hiện tân lang chàng không có mặt nên tiến đến tìm chàng, kết quả phát hiện chàng và ta không có ở trong phòng. Đợi đến khi bọn họ ra ngoài đi tìm, chúng ta động phòng.”
Khóe miệng Cảnh Diễn co giật càng mạnh, hắn nhìn Oánh Nguyệt, hỏi: “A Cẩn thật sự nói như vậy?”
Oánh Nguyệt gật đầu: “Đúng thế, A Cẩn nói kế này gọi là điệu hổ ly sơn.” Nàng ngẩng đầu, hỏi: “A Cẩn nói có đúng không?” Bọn họ còn đánh cược đây này, đây chính là vấn đề quan trọng liên quan đến việc ai trong bọn họ phải mời khách.
Cảnh Diễn lặng lẽ gật đầu.
Oánh Nguyệt không tin nổi, nàng hỏi: “A Cẩn đoán đúng rồi?”
Cảnh Diễn gật đầu.
“Thật?”
Cảnh Diễn cười khổ, nói: “Muội ấy thật sự đoán đúng. Ta nói nàng nghe, mẫu thân ta thật sự dạy ta như thế. Ừm, nàng xem!” Hắn móc tờ giấy ra: “Đây là để đến lúc đó đặt lên bàn, giả vờ qua mắt.”
Oánh Nguyệt nhìn chằm chằm tờ giấy: “Cái này! Cái này A Cẩn cũng có nói! Bên trên nhất định viết chàng quyết định dẫn ta ra ngoài. Mà sự thật lại là đợi bọn họ đi, chúng ta bò ra.”
Cảnh Diễn lập tức cảm giác hiu quạnh, có một biểu đệ tài giỏi đã rất khổ, bây giờ lại còn có thêm một cô em dâu vừa không đáng tin vừa biết tính toán, đồng thời người này còn là em vợ của hắn. Thời gian sau này hắn làm sao mà sống đây! Hu hu, chỉ biết nhìn trời! Rõ ràng hắn đã rất tài giỏi rồi, vì sao người bên cạnh hắn đều lợi hại hơn hắn chứ! Người này còn lợi hại hơn người kia, bọn họ đúng là không chừa cho hắn chút mặt mũi nào.
Ngược đãi người khác thế này có ổn không!!!
Thấy vẻ mặt đau khổ của Cảnh Diễn, Oánh Nguyệt cười khanh khách: “Thật ra A Cẩn đoán được cũng không kỳ lạ.”
Cảnh Diễn “Hả” một cái, không hiểu.
“Muội ấy tưởng tượng ra rất nhiều phương án, đều nghĩ ra dựa vào tính cách của mẫu thân chàng. Sau đó lại kiên định cho rằng cái này là có khả năng nhất. Muội ấy nghĩ ra sáu tình huống, chúng ta đều lựa chọn, mẫu thân của ta cũng chọn, ngay cả trong tay Phó Thời Hàn cũng có một tờ giấy tình huống. Chỉ là chúng ta đều sai, chỉ có A Cẩn là đúng.” Oánh Nguyệt móc tờ giấy trong ngực mình ra: “Đây là do hôm trước chúng ta quyết định, Phó Thời Hàn không nói cho chàng sao?”
Cảnh Diễn lại ngửa mặt lên trời, nước mắt chảy dài: “Đệ ấy không nói…”
Oánh Nguyệt: “Ha ha, A Cẩn lại đoán đúng rồi.”
Cảnh Diễn: “…”
Vì sao phong cách của Lục Vương phủ không giống bình thường thế này? Nhưng mà… ta cũng rất muốn tham gia nha! A a a!!!
Oánh Nguyệt thuận lợi thành thân, mà hai người dự định mưu đồ bất chính từ chuyện này lại không thành công làm được chuyện mình muốn.
Tuy Minh Y đã cố gắng hết sức để tỏ vẻ mình bình tĩnh, thế nhưng mọi người lại trông coi nàng ta chặt chẽ hơn. Nàng ta không muốn hài tử này, hoàn toàn không muốn. Minh Y vuốt bụng, nàng ta căm hận nhìn bốn ma ma trong phòng. Tiện nhân Hứa U U kia sắp xếp bốn người trông coi nàng ta, nghĩ đến đây, Minh Y hận không thể giết Hứa U U.
Hứa U U này, nàng ta đúng là đã xem thường.
Nghĩ đến đây, Minh Y chỉ hận lúc mình đắc thế không làm nhiều hơn. Nếu như lúc đó giết chết Hứa U U thì bây giờ sao lại có kết quả thế này.
Cho dù có vấn đề thì cũng có thể đẩy lên người Vạn Tam nha. Nghĩ đến Vạn Tam, người này lại là một nỗi thù hận khác của Minh Y. Cho dù hắn ta chết rồi cũng không thể giảm mối hận trong lòng nàng ta.
Vạn Tam này quá đáng chết, nếu như không phải vì hắn ta, bây giờ nàng ta sẽ không có kết cục như vậy. Có lẽ Minh Y nàng ta quá thông minh cho nên bị thông minh hại, nếu như lúc đầu để Vạn Tam chết mất, hoặc lợi dụng sự tín nhiệm của hắn ta rồi giết hắn ta ngay, bây giờ sao có thể có tình hình như vậy? Hài tử, ai muốn sinh hài tử cho hắn ta chứ? Minh Y biết rõ, nếu như sinh hài tử này ra, vậy cả đời này của nàng ta sẽ rơi vào cảnh muôn kiếp không trở mình được.
Đương nhiên, không sinh ra cũng phải chịu khổ, nhưng dù sao cũng tốt hơn phải nhìn hài tử xui xẻo này. Loại hài tử không có dòng máu cao quý này sao có thể để lại trên đời. Con người như Vạn Tam sao có thể xứng có một hài tử.
Thậm chí Minh Y thầm nghĩ nếu như… nếu như hài tử không còn, nàng ta cũng có thể lấy chồng. Những quả phụ kia còn có thể tái giá, đương nhiên nàng ta thế này cũng có thể.
Ngu Kính Chi, đúng, trước đó nàng ta đã chấm tên Ngu Kính Chi này. Ngu Kính Chi lớn tuổi, lại không vợ, thân phận hắn như vậy cưới mình cũng được nha!
Ngu Kính Chi không có vợ, lại không phải cưới lần đầu, cưới một Quận chúa như nàng ta cũng coi như là phù hợp. Đúng, chính là như vậy, chỉ là nhất định không thể sinh ra hài tử này. Nếu như sinh hài tử ra thì đừng hòng nghĩ đến chuyện cưới xin. Ngu gia chắc chắn sẽ không để cho nàng ta mang theo hài tử của Vạn Tam vào cửa.
Minh Y càng nghĩ càng cảm thấy như thế, nàng ta lại càng kiên định, quyết tâm muốn bỏ hài tử này.
Chỉ cần hài tử không còn, thật ra nàng ta vẫn có thể sống những ngày dễ chịu. Nghĩ lại, không phải năm đó lão phu nhân Trần phủ cũng là một quả phụ sao? Bà cũng có thể tái giá, đồng thời trở thành mẫu thân của quan Nhất phẩm trong triều, một Quận chúa thân phận hiển hách như nàng ta đương nhiên cũng có thể. Chỉ cần tương lai hài tử của nàng gắng sức, đương nhiên mọi chuyện đều có thể.Mà lúc này, làm sao Minh Y biết Hoàng Thượng đã sớm tước phong hào Quận chúa của nàng ta ngay khi biết nàng ta phạm sai lầm. Chỉ là bây giờ không có ai đặc biệt đến báo cho nàng tất cả.
Minh Y càng nghĩ càng cảm thấy chuyện nên như thế, nhưng bây giờ có bốn bà tử khỏe mạnh đang trông coi nàng ta. Cho dù nàng ta muốn làm cái gì cũng không có khả năng.
Minh Y sốt ruột, nhìn thời gian cứ thế trôi qua, nàng ta bản thân đã không nắm được cơ hội này. Nhưng mà, nàng ta cắn môi, mình nhất định phải nghĩ cách, nhất định phải nắm chặt mỗi một cơ hội. Hôm nay không được thì còn có ngày mai, còn có ngày mốt…
Nàng ta không tin ông trời sẽ hoàn toàn triệt đường sống của nàng ta.
Minh Y phẫn nộ, căm hận đến tột độ, mà đồng cảnh ngộ còn có A Điệp. Làm thế nào nàng ta cũng không ngờ chuyện mình yêu cầu gặp Liên di nương không được đồng ý, mọi người lại càng trông coi nàng ta chặt chẽ hơn.
Thấy không có một chút cơ hội chạy trốn nào, A Điệp hận đến không khống chế được. Quả nhiên đều là tiện nhân!
Thường nói vợ cả của những gia đình giàu có đều không phải người tốt, bây giờ xem ra thật đúng là như vậy.
Người có ý đồ xấu đều không tìm được cơ hội làm gì, mà hôn sự của Oánh Nguyệt cũng thuận lợi trôi qua.
Sau khi Oánh Nguyệt thành thân, Tề Vương gia và Phương Chí Uẩn cũng thu dọn xong xuôi, rời khỏi Kinh thành. A Cẩn vốn cho rằng cuối cùng Tề Vương gia và Ngũ Vương gia sẽ cá chết rách lưới, không phải ngươi giết ta thì cũng là ta giết ngươi, không có kết quả khác. Nhưng bây giờ xem ra lại không phải như thế.
Không có ai ngờ Ngũ Vương gia vốn không tra ra Tề Vương gia là gian phu của Tô Thanh Mi, mà Tề Vương gia lại thật sự buông xuống mọi chuyện, rời đi.
Có lẽ cũng không phải nghĩ không ra. Ngay khi nàng biết Tề Vương gia là nhi tử ruột của Hoàng Thượng, có lẽ nàng đã có suy nghĩ khác.
Thời Hàn cùng A Cẩn đi tiễn biệt Tề Vương gia và Phương Chí Uẩn. Người cùng đi tiễn biệt không ít, thậm chí bao gồm cả Ngũ Vương gia. Mà Ngũ Vương gia lại một mực cho rằng Tề Vương gia thật lòng thích Tô Nhu, bởi vì Tô Nhu chết rồi nên hắn ta mới chọn rời đi.
“Thích một nữ nhân xấu xa ác độc như thế, có đáng không?” Ngũ Vương gia thở dài một tiếng, rời đi.
A Cẩn nhìn Thời Hàn, không nói gì.
Đợi đến khi về Lục Vương phủ, A Cẩn hỏi: “Thời Hàn ca ca, huynh nói xem rốt cuộc là vì sao chứ? Vì sao Ngũ Hoàng thúc cứ kiên quyết cho rằng Tề Hoàng thúc yêu thích Tô Nhu chứ? Hơn nữa, cảm giác gần đây ông ta làm gì cũng không có hứng thú, giống như không vực dậy nổi tinh thần vậy.”
Thời Hàn nói: “Hoàng Thượng đã gặp Ngũ Vương gia.”
A Cẩn lập tức hiểu rõ: “Cho nên tất cả là vì Hoàng gia gia? Thật ra ta lại cảm thấy rất kì lạ, đều là nhi tử, vì sao Hoàng gia gia lại đối xử với Triệu Mộc tốt như vậy. Chẳng lẽ thật sự là con riêng thì được chiều chuộng hơn?”
“Không!” Thời Hàn nói: “Ta nghĩ, có lẽ là do càng yêu thích mẹ của hắn ta hơn. Hơn nữa, người đã chết chính là nốt chu sa trong lòng. Làm sao người sống bên cạnh có thể so được chứ!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
A Cẩn không đồng ý: “Tất cả mẫu thân của các Vương gia đều đã chết. Vậy trong lòng ông ấy có bao nhiêu nốt chu sao chứ? Không phải sẽ giống như bao hạt vừng à.”
Phụt! Thời Hàn lập tức phun ra!
Hắn cười bất đắc dĩ: “Chúng ta có thể đừng nói đùa không? Sao lại nhắc đến bao hạt vừng rồi.”
A Cẩn chống cằm, buồn bực nói: “Nhưng ta nói thật mà! Ta thấy ấy à, Hoàng gia gia thích mẫu thân của Triệu Mộc nhất. Chà chà! Đáng thương nhất chính là Quý phi nương nương, ở bên cạnh Hoàng gia gia nhiều năm như vậy, chịu mệt nhọc, ngay cả ngoại tôn, ngoại tôn nữ của mình cũng không dám nhận, kết quả chỉ đổi được một lần cứu lẫn nhau trong lúc hoạn nạn. Sợ là đến chết người Hoàng gia gia yêu nhất cũng không phải bà ấy, Quý phi nương nương quá đáng thương.”
Thời Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra cũng không thể nghĩ như vậy, muội đổi góc độ suy nghĩ một chút xem. Có lẽ, thứ Quý phi nương nương cần không phải là cái này. Có lẽ bà ấy sẽ khổ sở, nhưng nếu đã vào cung thì nên biết, Hoàng thượng đã được định trước là không thể chỉ yêu một người.”
A Cẩn bĩu môi: “Đương nhiên ta biết ông ấy không thể chỉ yêu một người, nhưng yêu đương vụng trộm với vợ của đệ đệ mình là hai chuyện khác nhau nha? Hơn nữa, Phó Thời Hàn…” A Cẩn như tên trộm lại gần Thời Hàn: “Huynh nói xem, tổ phụ của huynh – Phó lão Tướng quân có biết muội muội của mình thật ra có quan hệ không sạch sẽ với Hoàng thượng không?”
Ngón tay Thời Hàn vẽ lên bàn, im lặng.
A Cẩn lại hỏi lần nữa: “Huynh nói xem phụ thân huynh – Phó Tướng quân có biết không? Ta cảm thấy chắc chắn ông ta không biết, nếu như ông ta biết thì đã sớm cậy vào việc này đưa huynh về. Cho nên ta cảm thấy ông ta không biết. Ừm, cứ luôn cảm thấy có chỗ nào quái quái!”
Cuối cùng động tác của Thời Hàn cũng ngừng lại, A Cẩn nhìn ngón tay thon dài của Thời Hàn, mỉm cười: “Thời Hàn ca ca, huynh lau bàn cho ta sao? Huynh nói xem, huynh dùng khăn lau thì chết à! Sao ngón tay có thể lau sạch sẽ được, lại chỉ có một ngón như thế.”
Cuối cùng Thời Hàn cũng bật cười: “Giống như muội nói vậy, chắc chắn Phó Tướng quân không biết. Chuyện quan trọng như vậy, cho dù là Phó lão Tướng quân có biết cũng không có khả năng nói cho Phó Tướng quân. Bí mật lớn như vậy, người biết mới nguy hiểm. Không nói đến chuyện này, ngay cả chuyện lão Tề Vương phi là giả, Hoàng Thượng cũng sẽ không cho phép người khác tiết lộ ra ngoài. Muội có phát hiện không, tất cả những người biết chuyện này đều đã chết. Không còn ai sống cả, đều chết rồi, bị thị vệ đại nội mà Hoàng Thượng phái ra giết sạch.” Thời Hàn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thậm chí những thị thiếp trong Tề Vương phủ, những thị thiếp mà Triệu Mộc đã từng dùng để lung lạc người khác, chỉ hơi biết chút chuyện cũng đã chết. Có thể thấy được chuyện này phải nhổ cỏ tận gốc.”
A Cẩn làm một động tác cắt cổ rồi nói ngay: “Vậy chúng ta đừng nên thảo luận thì hơn, có hơi sợ rồi.”
Thời Hàn mỉm cười: “Muội sợ cái gì, ta không bán đứng muội đâu.”
A Cẩn chậc chậc: “Ai biết được, người ta thường nói trái tim nam nhân như kim đáy biển.”
Lông mày Thời Hàn giật giật, lập tức hỏi: “Không phải là trái tim nữ nhân như kim đáy biển sao?”
A Cẩn hơi hất cằm, liếc hắn: “Ở chỗ ta thì chính là trái tim nam nhân như kim đáy biển. Ta đơn thuần như vậy, không thích hợp để dùng cụm từ như kim đáy biển.”
Thời Hàn: “Ha ha, ha ha ha!”
A Cẩn cảm thấy cả người mình lạnh buốt nha. Nhờ ơn xuyên không ban tặng, bây giờ nghe cái điệu cười ha ha ha này nàng lập tức có một cảm giác không thích hợp.
Mà trên thực tế, cái điệu cười ha ha ha này dù là ở đâu cũng đều không đúng. Rõ ràng chính là đang cười lạnh nha!
“Chuyện này bất kể là Hoàng Thượng hay là Phó gia đều không thể nói. Nếu như Phó lão Tướng quân biết, ta nghĩ ông ta sẽ giữ chuyện này tới khi xuống mồ.” Thời Hàn đứng dậy: “Thật ra ta cảm thấy hẳn là ông ta biết chuyện. Hoặc là nói, ông ta gợi ý cho Phó Tướng quân giúp đỡ Tề Vương gia tranh đoạt Hoàng vị.”
A Cẩn kinh ngạc hỏi: “Vì sao chứ?”
Thời Hàn mỉm cười: “Tại sao? Muội nói xem.”
A Cẩn lắc đầu. Chuyện ấy đúng là nàng nghĩ mãi mà không ra.
Thời Hàn vươn ngón tay: “Có ba điểm. Một là, Tề Vương gia thật ra là nhi tử của Hoàng thượng, leo lên Hoàng vị cũng coi như danh chính ngôn thuận, Tề Vương gia chính là cháu trai của Phó lão Tướng quân. Hai là, nếu như Tề Vương gia leo lên Hoàng vị, vậy Phó gia sẽ trở nên khác hẳn, bọn họ sẽ là hậu thuẫn kiên định nhất của Tề Vương gia, Phó gia sẽ tiếp tục sừng sững không ngã. Chớ quên rằng bây giờ Phó gia đã hơi bị cây to đón gió, có lẽ Hoàng Thượng nể tình lão Tề Vương phi nên không hề động đến Phó gia, nhưng không có nghĩa nhi tử của ông ấy sẽ không động. Nếu như di phụ leo lên Hoàng vị, muội cảm thấy ông ấy sẽ tín nhiệm Phó gia hơn hay là Ngu gia hơn?”
A Cẩn giành trả lời: “Đương nhiên là Ngu gia rồi! Ngu gia chính là nhà mẹ đẻ của Nhị Vương phi. Hơn nữa, Ngu Quý phi có ảnh hưởng rất lớn đến Ngu gia, bà ấy không thích Phó gia. Tiếp nữa chính là huynh bất hòa với Phó gia.”
Thời Hàn gật đầu: “Đúng, đây là điểm thứ hai. Vì tốt cho Phó gia, nhìn lâu dài thì đương nhiên Phó lão Tướng quân sẽ hi vọng Tề Vương gia có thể leo lên Hoàng vị. Ba là, nếu như Tề Vương gia đắc thế, Phó gia đắc thế, ta tất nhiên phải về lại Phó gia. Muội thật sự cho rằng phụ thân ta tình thâm không dứt với mẫu thân ta nên mới không có những hài tử khác sao?”
A Cẩn không hiểu: “Chẳng lẽ lại… không phải? Chẳng lẽ ông ấy giống như phụ thân ta, bị hạ độc nên mới không sinh được hả?” Nàng cười, nói đùa.
Thấy vẻ mặt Thời Hàn nghiêm túc, nụ cười trên mặt A Cẩn cứng đờ. Nàng không tin nổi mà hỏi: “Ông, ông ông ông, ông ta thật sự không sinh được?”
Thời Hàn cười lạnh: “Đúng! Thật ra, năm đó trước khi mẫu thân ta rời nhà đã từng hạ độc phụ thân, ông ta vốn không thể có thêm những hài tử khác. Phó gia lại cần một người thừa kế, cho nên mới chấp nhất với ta như vậy.”
Làm thế nào A Cẩn cũng không ngờ nữ nhân bên cạnh nàng lại hung hãn như vậy. Đúng là anh dũng tới trình độ nhất định, nếu không thì sao có thể liên tiếp hạ độc nam nhân như vậy!
Đúng là… đúng là rất đáng để học tập. Hì hì!
“Ta thật sùng bái mẫu thân huynh, thật đó, cực kì sùng bái!” A Cẩn cực kì nghiêm túc, mắt sáng lấp lánh.
Thời Hàn vò đầu A Cẩn, cứ thế mà vò thành ổ rơm. Thấy tóc nàng rối loạn, Thời Hàn nở nụ cười: “Thế này mới đáng yêu!”
A Cẩn đen mặt: “… Hình tượng thục nữ của ta!”
Nhưng mà tuy đen mặt, A Cẩn vẫn nói: “Ta biết vì sao mẫu thân huynh lại làm như vậy, làm thế sẽ đặt huynh lên vị trí chủ động. Nhu cầu của Phó gia với huynh sẽ lớn hơn nhu cầu của huynh với Phó gia. Ta vẫn luôn cảm thấy mẫu thân huynh chỉ là bị tình cảm làm hại, nếu không nhất định bà ấy sẽ là một nhân vật vô cùng lợi hại. Dám yêu dám hận, cầm được thì buông được.”
Thời Hàn cười dịu dàng: “Đúng thế, bị tình cảm làm hại.”
“Vậy Thời Hàn, huynh có định tiếp nhận quân Phó gia không? Ta biết Ngu Kính Chi tiếp nhận cũng không được thuận loại, tuy hắn không phải là một người muốn nhụt chí, nhưng ta nghĩ hẳn là hắn sẽ vui khi huynh làm hơn. Mỗi người đều có một vị trí thích hợp, Ngu Kính Chi làm chuyện này không hợp cho lắm. Bây giờ khắp Kinh thành đều biết nếu như huynh đến quân Phó gia thì tình hình sẽ tốt hơn. Ta nghĩ đây cũng là lí do mẫu thân huynh tính toán Phó gia như thế.”
Thật ra nghĩ lại thì Cảnh Lê Tịch rất thông minh, tất cả mọi thứ bà ấy làm đều không mù quáng.
Bà ấy lan truyền chuyện mình bị trúng độc ra, từ đó khiến người ta cảm thấy sở dĩ một hài tử như Phó Thời Hàn ra tay với tổ mẫu thật ra là có nguyên do, từ đó làm giảm bớt lỗi lầm của hắn.
Bà ấy lại kiên định cứu giá không hề chậm trễ, kết quả khiến Hoàng Thượng cảm kích bà ấy cả một đời, coi nhi tử của bà ấy như con ruột, nể trọng nhi tử bà ấy hơn bất cứ người nào khác.
Bà ấy hạ độc trượng phu mình, từ đó khiến ông ta không còn khả năng có hài tử, tiếp theo khiến Phó Thời Hàn ở vị trí mà quân Phó gia và cả Phó gia chắc chắn phải lựa chọn.
Thậm chí bà ấy còn hợp tác rất nhiều chuyện làm ăn với Cảnh phu nhân, để Phó Thời Hàn không hề có một chút lo lắng nào về chuyện tiền bạc.
Có lẽ bà ấy chọn sai tình cảm, nhưng bà ấy lại làm nhiều hơn, không để bản thân rơi vào một vị trí đau khổ vì tình.
“Thật ra ta vốn có dự định làm chủ quân Phó gia, thế nhưng không phải lúc này, mà là một thời cơ mạnh mẽ, một thời cơ có thể khiến ta đứng vững trong quân Phó gia ngay lập tức. Nhưng một loạt chuyện xảy ra gần đây khiến ta thay đổi suy nghĩ này.”
A Cẩn tò mò nhìn Thời Hàn.
Thời Hàn nói: “Có lẽ ta sẽ đến quân Phó gia vào thời cơ thích hợp. Nhưng nếu quả thật là vậy, vậy mưu tính mười mấy năm qua của Ngu gia sẽ tan biến. Ngu Kính Chi bỏ văn theo võ thật ra là vì quân Phó gia. Có lẽ hắn không nghĩ như vậy, nhưng chắc chắn Ngu lão gia tử từng nghĩ như vậy. Nếu không ông ấy đã không lựa chọn con đường đó cho Ngu Kính Chi.”
A Cẩn: “Ta lại không ngờ huynh lại cố kỵ Ngu gia.”
Thời Hàn lắc đầu: “Không phải cố kỵ Ngu gia, mà chuyện dần dần thay đổi, ta chậm rãi phát hiện đến quân Phó gia không phải lựa chọn tốt nhất. Nếu như có thể để bản thân tốt hơn, đồng thời bán cho Ngu gia một ân tình, muội cảm thấy ta có nên làm hay không? Thật ra lúc đầu ta cũng không muốn đến quân Phó gia, ta chán ghét có bất cứ quan hệ nào với Phó gia. Nhưng sau khi tỉnh táo lại ta đã biết, ta đến đó sẽ càng phát triển hơn, ta sẽ đứng vững ở quân Phó gia. Nhưng A Cẩn à, đứng vững thì thế nào chứ, vẫn là đứng vững vì Phó gia. Hơn nữa, Phó gia đã cầm giữ quân Phó gia ba đời. Nếu như ta trở thành Tướng quân lần nữa, đó chính là đời thứ tư. Đợi tương lai ta có hài tử, mặc kệ nó có muốn hay không, nó chỉ có thể ngồi lên vị trí này. Cho dù bị người ta ép lên, nó cũng phải làm, bởi vì nó không có cơ hội để tách ra khỏi Phó gia như ta. Đây là chuyện mà ta không thích nhìn thấy. Hơn nữa, một Hoàng Đế có thể dễ dàng tha thứ cho một gia tộc cầm giữ quân đội lâu dài thế này sao?”
A Cẩn nghĩ đến lịch sử đã từng học qua, lập tức sợ toát mồ hôi lạnh: “Không phù hợp lắm.”
Thời Hàn gật đầu: “Đó là tương đương với đưa mình, đưa hài tử tương lai của chúng ta lên trên chảo lửa, đây là chuyện ta không thích nhìn thấy. Cho nên ta nhất định không thể đến quân Phó gia.”
A Cẩn vội vàng lắc đầu theo: “Không đi không đi, chúng ta không đi!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Thời Hàn mỉm cười: “Đúng, chính là đạo lý như thế, quân Phó gia nhất định phải đổi người quản. Mà quan hệ của ta và Phó gia không tốt, lại thành quan văn, cho dù ta đi đến cuối cùng, thân phận hiển hách cũng cho người ta một cảm giác khác. Ta không lo lắng về di phụ, thậm chí ta còn không lo Cẩn Thư, nhưng mà, ai có thể nói mình sống lâu hơn người khác chứ? Ta muốn nghĩ cho hài tử của chúng ta, ta muốn hài tử chúng ta có thể làm thứ mà nó muốn. Muội cũng biết thật ra cứ luôn ở trong triều làm quan cũng không sao, cứ luôn có thân phận hiển hách cũng không sao. Nhưng phải làm một ít chuyện thích hợp để người ta cảm thấy con người muội thật ra có rất nhiều nhược điểm, thế mới là thỏa đáng nhất, tốt nhất.”
A Cẩn nhìn Thời Hàn, nghiêm túc nói: “Bàn về nhìn xa trông rộng thì huynh là người đứng đầu.”
Thời Hàn mỉm cười: “Hơn nữa muội không được quên, muội là Quận chúa, phụ thân muội là Vương gia. Thân là con rể của ông ấy, ta lại trở thành Đại Tướng quân, có ổn không?”
A Cẩn tiếp tục lắc đầu: “Không ổn, thật sự không ổn!”
Thời Hàn buồn cười chọc vào mặt nàng: “Con vẹt nhỏ.”
A Cẩn cười tủm tỉm: “Vậy bên phía Phó gia… Bọn họ sẽ không nghĩ như vậy chứ?”
Thời Hàn hơi nheo mắt, nói: “Thật ra mấy ngày nay ta có âm thầm tiếp xúc với Phó lão Tướng quân.”
A Cẩn “Hả” một cái, cảm thấy đúng là không tin nổi.
Thời Hàn nhíu mày: “Ta chán ghét ông ta, ta cũng sẽ tuân theo di nguyện của mẫu thân ta mà không làm gì Phó gia. Nhưng mà, nếu là do Phó gia tự mình từ từ xuống dốc thì sao!”
Hắn mỉm cười, vì tương lai, vì con cháu đời sau của ông ta, ta tin Phó lão Tướng quân là người thông minh.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
A Cẩn thở dài một tiếng: “Huynh phải cẩn thận.”
Thời Hàn gật đầu: “Ta biết!”
…
Lúc này Phó lão Tướng quân đang trầm tư. Dù thế nào ông ta cũng không ngờ Thời Hàn thật sự liên lạc với ông ta. Tuy là lén lút nhưng ông ta vẫn rất vui.
Nhưng mà nghĩ đến Thời Hàn, đầu ông ta lại đau lâm râm.
Đương nhiên ông ta hi vọng Thời Hàn có thể trở lại Phó gia, có thể kế thừa sự nghiệp của bọn họ. Cho dù không tha thứ cho bọn họ cũng không sao cả.
Nhưng Thời Hàn lại nói, hắn tuyệt đối không thể đến quân của Phó gia, hắn cũng không thể tha thứ cho bọn họ khi bọn họ còn sống, cũng không thể hòa giải với bọn họ.
Không phải vì oán niệm trong lòng hắn không thể biến mất, mà là vì toàn cục.
Tuy Thời Hàn không nói nhiều hơn, nhưng Phó lão Tướng quân rất vui vẻ và tự an ủi. Ông ta biết Thời Hàn thật ra không oán hận bọn họ như vậy, ông ta đã rất được an ủi.
Thật ra suy nghĩ kĩ một chút thì Thời Hàn nói rất đúng. Nếu như hắn làm chủ quân Phó gia, vậy thì… có thể sẽ đi được cao hơn, nhưng sau khi cao hơn thì sao? Tân quân có thể dễ dàng tha thứ sao? Bị nâng càng cao thì nguy hiểm càng lớn. Nếu như Phó gia bọn họ đứng ở đầu ngọn gió vậy thì sẽ lung lay đầy nguy cơ, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tuy triều đại này trọng văn khinh võ, nhưng phàm là người có chút đầu óc đều biết Đại Tướng quân mới là người khiến Hoàng Đế kiêng kỵ nhất. Dù sao bọn họ cũng nắm giữ nhiều binh lực. Tuy bây giờ đã có Tam Vương gia chia bớt, nhưng người của Tam Vương gia hoàn toàn không tài giỏi bằng quân Phó gia, đây là sự thật.
Hơn nữa, bất kể là Hoàng Đế hay Nhị Vương gia tương lai đều sẽ có thành kiến với Phó gia.
Hoàng Thượng vì chuyện của muội muội ông, cũng vì chuyện của Cảnh Lê Tịch nên cực kì bất mãn với Phó gia, mà Nhị Vương gia thì là vì quan hệ của Nhị Vương phi. Bất kể là đối với Hoàng Đế hiện tại hay Hoàng Đế tương lai, Thời Hàn tha thứ cho Phó gia trước mặt bọn họ đều chỉ khiến hắn rơi vào bị động.
Thật ra Thời Hàn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng Phó lão Tướng quân thì lại thế.
Hơn nữa ông ta cảm thấy thật ra trong lòng Phó Thời Hàn cũng không oán hận bọn họ, chỉ là dưới sự áp bức của hiện thực, hắn nhất định phải như thế. Phó lão Tướng quân nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên.
Phó lão Tướng quân: “Vào đi.”
Người đến chính là Phó Tướng quân. Phó lão Tướng quân thấy ông ta đi vào thì ra lệnh: “Đóng kỹ cửa, ta có lời muốn nói với con.”
Ông ta nói suy đoán của mình cho Phó Tướng quân, Phó Tướng quân mừng rỡ, không tin nổi mà ngẩng đầu: “Thật sự Thời Hàn không oán hận chúng ta sao?”
Phó lão Tướng quân gật đầu: “Ít nhất là ta cảm thấy như thế, chỉ là sợ nó khó mà nói ra được. Thật ra nghĩ lại cũng đúng, vì sự lâu dài của Phó gia chúng ta, lâu dài thật sự ấy, có lẽ chúng ta nên dần dần giảm bớt ảnh hưởng trong quân Phó gia, mà con cũng thế, không bằng nhân dịp đại tang lần này mà hoàn toàn rút lui.”
Phó Tướng quân nhíu mày mở miệng, lại không nói tiếng nào. Ông ta gắn bó trong quân đội cả một đời, thật sự không biết nếu mình rời đi thì có thể làm cái gì.
“Thời Hàn nói rất đúng, Phó gia chúng ta đã nắm giữ quân đội quá lâu, nếu như muốn có một kết thúc yên lành vậy thì chỉ có thể từ bỏ, cách tốt nhất cũng là từ bỏ. Thật ra từ chuyện của Tứ Vương gia lần này đã có thể nhìn ra, ông ta hi vọng bắt được điểm yếu của con, lợi dụng con làm việc. Ông ta hiểu, Hoàng Thượng cũng hiểu. Lúc đó chưa từng suy nghĩ nhiều, chỉ tức giận với hành động của Tứ Vương gia. Nhưng sau đó, chưa chắc Hoàng Thượng đã không nghĩ nhiều hơn đúng không? Nghĩ nhiều về sức ảnh hưởng của con, nghĩ nhiều về sức ảnh hưởng của Phó gia chúng ta.” Phó lão Tướng quân thở dài.
Nhiều năm như vậy, ông ta cũng mệt mỏi.
Phó Tướng quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Quả nhiên là đầu óc của quan võ không bằng quan văn. Con chưa từng nghĩ đến những chuyện này, nhưng Thời Hàn nhắc một chút như vậy, con thật sự cảm thấy hình như cũng có lý.”
“Thằng bé ở bên cạnh Hoàng Thượng lâu rồi, đương nhiên là hiểu Hoàng Thượng hơn.”
Hai phụ tử cuối cùng cũng nhận thức được ảnh hưởng của Thời Hàn, tính toán cẩn thận.
“Nhớ năm đó con cũng từng nói với Lê tịch, nói là sau này sẽ gỡ giáp từ quan, cùng nàng đi khắp nam bắc đó đây. Chỉ là, giai nhân đã qua đời, cũng chỉ còn lại một mình con. Con vốn tưởng rằng cả đời này đã có vận mệnh như vậy, thê tử mất sớm, đến chết cũng không tha thứ cho con, mà nhi tử thì vẫn không chịu nhận con. Bây giờ con đã biết, không phải là nó không chịu, mà là có chỗ khó xử của mình. Nghĩ như thế, quả thật con dễ chịu hơn rất nhiều.” Phó Tướng quân cực kì buồn bực.
“Có một số chuyện trong lòng con tự hiểu thì thôi, bình thường nên làm gì thì vẫn cứ làm thế, tuyệt đối không thể có một chút khác thường nào, miễn cho xảy ra vấn đề lớn hơn.” Phó lão Tướng quân dặn dò.
Phó Tướng quân mỉm cười: “Con không phải con nít còn hôi sữa, phụ thân cứ yên tâm.”
…
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, dường như mọi thứ đều giống trước đây, lại có gì đó khác biệt, Kinh thành đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tứ Vương phủ đứng chịu mũi sào, Tứ Vương gia bị nhốt, mà Minh Y Quận chúa lại không hiểu sao có thai, đây là chuyện lớn nhất để người ta nhắm vào.
Dường như cũng không được bao lâu đã vào đông, nhìn gió lớn thét gào ngoài cửa sổ, A Cẩn nói: “Xem ra hôm nay tỷ tỷ không thể đến đây rồi.”
Giống như bọn họ đã dự đoán, Oánh Nguyệt ở chung với Cảnh phu nhân rất tốt, tốt đến mức ngay cả Cảnh Diễn cũng cực kì ghen ghét.
Trong mấy hài tử, người Lục Vương phi lo lắng nhất là Oánh Nguyệt. Bây giờ thấy Oánh Nguyệt không sao, bà cũng yên lòng.
Phải biết rằng, Cẩn Ngôn là cưới vợ về, mà A Cẩn và Thời Hàn lại là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Thế nên người cần lo lắng nhất chính là Oánh Nguyệt.
A Cẩn vừa dứt lời không lâu đã nghe A Bình vào bẩm báo. Quả nhiên, Cảnh phủ truyền tin đến, nói là bây giờ thời tiết không tốt nên không tới.
Nghĩ đến đây, A Cẩn chống cằm, lại càng nhàm chán: “Mùa đông là không thú vị nhất.” Nhớ mùa đông năm rồi nàng còn cùng Thôi Mẫn ra ngoài ngắm tuyết, nhưng bây giờ Thôi Mẫn cũng đã rời khỏi Kinh thành.
Giống như mọi thứ đều đã cảnh còn người mất.
Cảnh còn người mất? Nghĩ đến cụm từ này, A Cẩn lắc lắc đầu. Nàng không thích nó, cảm giác rất hiu quạnh, không được!
Nàng nghiêng đầu nhìn A Bích dọn dẹp đồ đạc, đột nhiên nói: “Ai da, A Bích, ngươi đưa hộp trang sức đựng cái khóa vàng kia cho ta.”
Đây là một trong những món sính lễ của Phó Thời Hàn, nghe nói đây là do mẫu thân Phó Thời Hàn để lại. Trong mùa hè thì mang theo vật này vừa nặng vừa không hơp, chỉ có ngày đông, mặc áo ấm thật dày, đeo khóa vàng mới là đẹp mắt.
A Bích cười, đưa khóa vàng cho tiểu Quận chúa. A Cẩn lấy ra.
“Thật ra đeo cái này rất quê mùa.” A Cẩn nói.
A Bích đang muốn nói gì thì nghe Quận chúa nói tiếp: “Tuy có quê mùa nhưng mà, ta chỉ thích loại quê mùa kim quang lóng lánh này.”
Phụt! Nàng lập tức cười phun ra.
A Cẩn đang muốn khoe khoang thêm một chút thì đột nhiên cảm thấy không đúng. Cái khóa vàng này?
Nàng lật lên xem.
A Bích nghi hoặc: “Quận chúa sao thế? Cái khóa vàng này có gì không đúng sao?”
“Không có. Chỉ là ta cảm thấy cái khóa vàng này có hơi lạ.” Cách làm không giống khóa vàng bình thường cho lắm.
A Cẩn cũng nhàm chán, nàng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. Cảnh Lê Tịch thuộc Đảng xuyên không nha, có lẽ bà ấy đã làm gì đó! Nghĩ đến đây, A Cẩn bắt đầu hào hứng lên.
A Cẩn nghĩ tới nghĩ lui, không ngờ đã nhìn ra một điểm khác biệt. Chỉ nghe một tiếng răng rắc, khóa vàng lại mở ra thật.
Đừng nói A Bích, ngay cả bản thân A Cẩn cũng giật nảy mình. Nàng nhìn A Bích, giật mình nói: “Thật thật thật sự mở ra kìa!”
A Bích vội vàng gật đầu: “Quận chúa thật lợi hại.”
A Cẩn cúi đầu, thấy có một tờ giấy bên trong khóa vàng. Nàng mở trang giấy ra, bên trên chỉ viết có mấy dòng, chữ viết rất vội vàng. Nhưng mà, sau khi thấy tờ giấy này thì sắc mặt A Cẩn thay đổi, nàng dặn dò A Bích: “Mau đi mời Phó Thời Hàn, nói là ta muốn gặp hắn, nhanh lên.”
Phó Thời Hàn vốn cực kì bận rộn, nhưng nghe nói A Cẩn sốt ruột, hắn cũng lập tức chạy đến. Vừa bước vào phòng thì thấy A Cẩn đang lấm lét nhìn quanh, nàng kéo Thời Hàn vào, dặn dò A Bích: “Ngươi đi giữ cửa.”
Thời Hàn không hiểu: “Xảy ra chuyện gì thế?”
A Cẩn đưa tờ giấy cho Thời Hàn. Thời Hàn đọc xong, sắc mặt thay đổi.
“Thời Hàn con ta, tuy không biết con có thể đọc được tờ giấy này hay không, nhưng lúc con đọc được, mẫu thân đã rời đi. Bản thân mẫu thân bị thương nặng, chỉ còn lại một chút thời gian, con lại còn quá nhỏ. Ta không thể nói cho con biết, chỉ có thể để lại nơi đây, hi vọng tương lai con lớn lên phát hiện…”