Thịnh Sủng Chi Hạ

chương 67: tùy nàng!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cơn mưa bên ngoài không thuyên giảm, nước rơi lách tách trên lớp gạch xanh của mái hiên.

Trong Tùng Yến Đường, Phó Tranh lặp lại theo thứ tự kế hoạch mà ban nãy mọi người thảo luận. Nếu thấy Mai Như có gì chưa hiểu, hắn sẽ cẩn thận giảng giải. Lúc đề cập vấn đề an nguy, Phó Tranh nghiêm túc nói, “Bản vương sẽ phái hai hộ vệ cho tam cô nương.”

Ai dè Mai Như từ chối rất nhanh và kiên quyết, “Điện hạ không cần nhọc lòng.” Giọng nàng đều đều, chẳng hề có chút cảm kích.

Phó Tranh lạnh lùng nhìn nàng.

Mai Như thản nhiên đón nhận ánh mắt hắn, nàng giải thích, “Không dám gạt điện hạ, dượng đã cắt cử hộ vệ cho ta.”

“A,” Phó Tranh lạnh nhạt khịt mũi, hắn cười gằn, “đấy là chuyện của Mạnh Tổng binh.” Hắn nhấp ngụm trà, không nhìn Mai Như nữa mà ngắm mưa bụi bên ngoài, đồng thời nói với giọng vô cảm, “Hôm qua bản vương nhận được thư từ thập nhất đệ. Nội dung thư là nhờ bản vương chiếu cố tam cô nương, vì vậy tam cô nương đừng phụ lòng tốt của đệ ấy.”

Mai Như ngớ người, trong nháy mắt tiếp theo, tai nàng bất giác nóng lên. Nàng đã nói rõ với Phó Chiêu trước khi rời kinh, nào ngờ tên nhóc đó vẫn tự tiện bày trò vô ích. Thiếu nữ nhíu mày, khăng khăng bảo, “Thật không dám làm phiền hai vị điện hạ.” Nàng bổ sung, “Số lượng hộ vệ đi sứ có giới hạn, Tôn đại nhân với Úc đại nhân là chính sứ và phó sứ, họ quan trọng hơn ta gấp bội…”

“Bản vương còn cần nàng nhắc à?” Phó Tranh ngắt lời, giọng điệu hắn vô thức trở nên lạnh băng, hình như hắn đang bực mình.

Mai Như im lặng.

Không gian yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài trời. Thỉnh thoảng có hạt mưa dừng trên lá chuối, nó thử bám lấy chiếc lá nhưng rồi vẫn lăn xuống đất.

Phó Tranh trầm mặc giây lát, hắn thu hồi mọi cảm xúc để lãnh đạm nói, “Tùy nàng!”

Mai Như nghe hắn nói vậy bèn đứng dậy cáo từ.

Song Phó Tranh mãi chẳng đáp trả, sau đấy hắn cũng đứng dậy.

Hai người cách nhau khá gần. Mùi thơm mát lạnh tựa hương mai âm thầm di chuyển theo cơn gió, nó đủ sức xoa dịu nội tâm một người. Phó Tranh cúi đầu với ánh mắt hướng xuống, chỉ mấy tháng không gặp nhưng Mai Như đã cao đến ngực hắn. Đầu nàng hơi cúi, vẻ ngoài trong trẻo của nàng lạnh lùng giống đóa mai rơi trên tuyết. Tim hắn bỗng dưng co thắt, hắn chần chừ trước lúc mở miệng, “Tam cô nương, công chúa Tây Khương tên A Mâu…”

Khi nghe hắn cuối cùng cũng nhắc đến cô công chúa, Mai Như ngẩng đầu lên, “Xin điện hạ chỉ bảo thêm.”

Nàng vừa ngửa mặt là nhan sắc rực rỡ động lòng người đập vào mắt Phó Tranh; hàng mi cong, đôi môi đỏ, nhất là cặp mắt hoa đào hàm chứa dòng nước dịu dàng và tưởng chừng chỉ cần nàng thoáng liếc nhìn đã đủ hạ thứ cổ dụ dỗ con tim. Đuôi mắt nàng còn lấm tấm chấm hồng, tạo nên nét quyến rũ như vừa tắm mưa xuân. Đây là sắc đẹp mê hoặc tột cùng và được khảm vào tận xương tủy. Ngươi sẽ giật mình nếu nó bất chợt nở rộ ngay trước mắt, làm ngươi trở tay không kịp rồi để mặc nó thiêu đốt cõi lòng và gây ra cơn đau âm ỉ.

Bàn tay dưới lớp áo dài lặng lẽ siết chặt, Phó Tranh nói, “Cô công chúa này nhỏ tuổi nhưng bản tình chẳng vừa, nàng ta cực kỳ giảo hoạt. Ngươi nhớ phải thận trọng đấy.” Giọng hắn ôn hòa hơn ban nãy rất nhiều.

Mai Như có vẻ không để ý sự thay đổi trong giọng hắn, nàng hững hờ cảm ơn và cáo từ rời đi.

Phó Tranh đứng yên tại chỗ mà ngẩn ngơ dõi theo nàng, để rồi buồn bã cụp mắt xuống.

Oo———oOo———oΟ

Nghỉ ngơi thu xếp thêm một ngày, đoàn người thấy mưa tạnh liền xuất phát. Lần này đội ngũ tăng nhân số; ví dụ như Phó Tranh hay hai hộ vệ theo sau Mai Như.

Hành trình về phía tây không chỉ gian nan mà chưa biết chừng còn nguy hiểm nữa. Mai Tương lo cho em vì hắn biết Tây Vực khổ cực cỡ nào, vào thời điểm khó khăn nhất thì khéo chả có nước để uống! Mai Tương ở bên xe ngựa dặn dò liên hồi, từng câu từng chữ đều nhắc nhở Mai Như ưu tiên an toàn, đừng chạy lung tung và hãy giữ quy củ. Hắn vừa nói vừa nhét thức ăn vào xe vì sợ Mai Như chịu khổ trên đường đi.

Hiện tại ca ca đen đúa gầy gò, khuôn mặt đẹp nứt nẻ cáu bẩn. Mai Như thấy hắn săn sóc mình chu đáo thì quyến luyến không thôi, vành mắt nàng bắt đầu đỏ lên.

“Thôi nào,” Mai Tương xoa đầu nàng.

Mai Như ấm ức mếu máo, nàng đang định nói chuyện thì một nam tử gần đấy bỗng chửi bậy bằng cái giọng khàn khàn. Chắc hắn không thấy có một cô nương ở đây nên liên tục chửi mẹ, nghe thô tục vô cùng. Mai Tương nhíu mày nhìn sang, lạnh nhạt quát, “Ê, nói năng đàng hoàng coi, muội muội ta đang ở đây!”

“Ô, Mai cô nương? Ờ, biết rồi.” Người nọ đáp xong liền lò dò đến gần.

Mai Tương chắn giữa hai người. Mai Như thò đầu ra từ phía sau để nhìn người nọ, nàng ngạc nhiên hỏi, “Ca ca, đây là ai?”

Tai nam tử khá thính, hắn tự giới thiệu, “Lão tử là Hồ Tam Bưu, người đính hôn với Đổng tỷ tỷ của ngươi.”

Hóa ra đây chính là Hồ Tam Bưu!

Mai Như giật bắn mình rồi vội nhìn Mai Tương đang chắn trước mặt nàng. Toàn thân Mai Tương căng chặt tới mức thẳng tắp, nắm đấm dưới tay áo siết lại như cố gắng kiềm chế cơn giận dữ. Mai Như nghĩ ngợi một lát mới hiểu ra – ca ca với Hồ Tam Bưu đều là thuộc hạ dưới trướng dượng? Hèn chi lúc biết Đổng thị đính hôn, ca ca liên tiếp gửi thư về kinh thành. E rằng…khi ấy ca ca đã kích động cùng cực.

Nghĩ đến đây, Mai Như cảm thấy hết sức xấu hổ.

Hồ Tam Bưu còn vô tư hỏi, “Mai cô nương đi chuyến này thì Đổng tỷ tỷ của ngươi có nhắn gửi gì cho lão tử không?”

Thân mình Mai Tương đã cứng đờ ngay khi Hồ Tam Bưu chưa nói hết câu, kế tiếp hắn tự động bước sang bên cạnh.

Mai Như tất nhiên chẳng giấu giếm nhưng nàng lo ca ca nghe xong sẽ càng khó chịu, vì vậy nàng khẽ khàng thuật lại lời nhắn của Đổng thị. Nào ngờ Hồ Tam Bưu vừa nghe đã cười ha ha, “Có nữ tử nhớ nhung thì chả chết nổi! Được, lão tử xong việc sẽ về thành thân ngay!”

Mai Như mất tự nhiên lắm, nàng lẳng lặng đưa mắt quan sát ca ca. Phía bên kia, Mai Tương nhìn chỗ khác bằng vẻ mặt lạnh tanh cứ như không nghe thấy gì.

Bọn họ hơi ồn ào, Phó Tranh cưỡi ngựa tít đằng trước cũng nghe thấy tiếng nói như đang la hét của Hồ Tam Bưu. Hắn liếc nhìn khuôn mặt thò ra khỏi xe ngựa từ xa; nàng sở hữu làn da trắng muốt, khóe miệng cong lên kia giống đỉnh ngọn núi tuyết.

Phó Tranh mím môi, hắn dời mắt và nghiêm khắc ra lệnh, “Mau chóng khởi hành đi, đừng để chậm trễ!”

Sứ đoàn đi từ Thiểm Tây đến Cam Túc, rồi từ Cam Túc qua Ngọc Môn Quan để vào lãnh thổ Tây Khương.

Hành trình này gian khổ hơn hẳn lúc trước, ăn uống đều bất tiện. Khi sắp rời Ngọc Môn Quan, Phó Tranh sai quan địa phương chuẩn bị mấy chục con lạc đà.

Tới hồi ra khỏi Ngọc Môn Quan, bọn họ chỉ thấy bốn phía là sa mạc. Nơi đây chẳng có lấy một ngọn cỏ, nhìn đâu cũng thấy hoang vu. Chưa kể trận chiến vừa kết thúc nên mùi máu tươi bay đầy trời, ngửi lâu sẽ làm người ta buồn nôn. Mới đi nửa ngày mà Tĩnh Cầm đã chạy xuống bên cạnh xe để nôn mửa. Thấp thoáng đằng xa là đống xương trắng hếu, Tĩnh Cầm thấy vậy liền ói dữ dội.

Mai Như cũng đâu quen với việc di chuyển giữa không gian ngập trong cát vàng. Nơi đây ban ngày nóng bức, ban đêm lại lạnh cóng. Nếu chẳng kịp đến thị trấn trong ngày thì phải nghỉ ngơi trên đường và ngủ ngay trong xe ngựa khi đêm xuống. Làm vậy dĩ nhiên lạnh muốn chết, dù quấn chăn kín mít vẫn cảm thấy người bị đông cứng. Còn chuyện rửa mặt chải đầu thì quên đi – ở đây nước vô cùng quý giá, chỉ dành để uống chứ không để làm việc khác.

Mai Như thầm nghĩ hèn gì khi nghe nàng đồng hành cùng sứ đoàn, Bình Dương tiên sinh chỉ hỏi nàng chịu khổ được không. Lúc ấy nàng không hiểu nhưng giờ nhận ra mọi khổ sở đều do quãng đường này mang lại.

Đoàn người chật vật đi hơn nửa tháng mới đến thủ phủ Tây Khương, Mai Như vào cung bái kiến cùng mọi người.

Hoàng đế Tây Khương đã chết, ngồi tại Kim Loan Điện là một cô công chúa nhỏ tuổi. A Mâu Công chúa chưa đầy mười tuổi nên tất nhiên không thể làm chủ bất kỳ điều gì. Nàng ta nhìn chằm chằm quan lại triều Ngụy ở phía dưới với nụ cười trên môi, còn rung đùi như chả thèm bận tâm hay thậm chí là đau buồn. Mai Như ngầm quan sát, nàng nhớ Phó Tranh căn dặn cô công chúa này nhỏ tuổi nhưng bản tình chẳng vừa; quả thật trông nàng ta cứ quái quái. Không những thế, nàng ta nghe được một nửa quốc thư triều Ngụy thì chạy đi mất trên đôi chân trần.

Cô công chúa này thoạt trông đâu chỉ quái quái, mà là quái dị bất thường ấy chứ.

Khi sứ đoàn rời cung điện, thị nữ hầu hạ công chúa tiến đến mời người. Mai Như thấy vậy liền nghĩ công chúa mời mình, ai ngờ đối tượng được mời lại là Phó Tranh!

Hành động này hình như…không thích đáng?

Mai Như đứng cuối hàng, nàng vừa cau mày vừa âm thầm ngước nhìn.

Phó Tranh đi đầu hàng, hôm nay hắn mặc mãng bào tay rộng eo bó nên nhìn là biết con cháu hoàng tộc.

Mai Như nhíu mày, nàng tính dời mắt thì thấy Phó Tranh chậm rãi quay đầu lại. Thiếu nữ sửng sốt khi hai con ngươi đen như mực kia lọt vào tầm mắt, nàng nghe hắn gọi, “Tam cô nương hãy đi theo bản vương.”

Mai Như thật sự không hiểu, công chúa mời mỗi mình Phó Tranh mà hắn dẫn nàng theo làm gì? Nhưng nàng đâu thể thoái thác, đành đi thỉnh an công chúa cùng hắn.

Phó Tranh đi đằng trước, vóc dáng cao ráo khiến cái bóng của hắn bao phủ người chỉ đi sau một bước là Mai Như. Nàng cảm thấy bồn chồn nên lén nghiêng người sang một bên.

Khi họ đến ngoài điện của công chúa, Mai Như chưa kịp đợi cung nhân đi thông báo đã thấy một bóng người lùn lùn chạy từ trong ra – đây đúng là A Mâu Công chúa. Mai Như ngỡ ngàng nhìn nàng ta chạy chân trần ra khỏi điện rồi tới trước mặt bọn họ, sau đó…ôm chầm lấy Phó Tranh!

Mai Như choáng váng, nàng đứng cứng ngắc tại chỗ. Nàng chậm chạp ngoái đầu và nhìn Phó Tranh bằng ánh mắt khó tin.

Phó Tranh đáp lại ánh mắt nàng, hắn nặng nề kêu, “Điện hạ.” Thanh âm hắn lạnh thấu xương, thế mà cô công chúa chỉ ngửa đầu ngắm hắn chứ chẳng chịu buông tay.

Mai Như đứng nhìn ở bên cạnh, nàng chợt nghĩ mình rút lui được rồi đúng không?

Phó Tranh muốn nàng tới làm chi vậy? Có mối thù tanh tưởi ngăn cách mà hắn vẫn thừa sức thu phục một cô bé chưa đầy mười tuổi, thế này thì sự hiện diện của nàng chẳng phải quá dư thừa sao?

Truyện Chữ Hay