Sứ đoàn đi thẳng từ kinh thành đến Hà Bắc rồi chọn tuyến đường tới Sơn Tây, giống hệt chuyến đi trước của Mai Như. Lần này vắng mặt nữ đầu bếp nhà dì nên nàng ăn ít hơn hẳn. Ngày rời kinh, lão tổ tông lẫn mẫu thân liên tục căn dặn nàng phải chú ý quy củ và đừng chạy lung tung. Vì vậy ban ngày nàng ngồi trong xe, ban đêm trú tại trạm dịch; bình thường ngoại trừ Ý Thiền với Tĩnh Cầm thì chẳng ai thấy mặt mũi nàng đâu. Mai Như thật sự ngoan vô cùng.
Cứ thế đến tám, chín ngày sau, đoàn người vào khu vực Thiểm Tây và gặp được thuộc hạ của Mạnh Chính – đối phương đã sớm có mặt để cung nghênh sứ thần.
Mọi người xuống xe và xuống ngựa, sau đấy chào hỏi lẫn nhau.
Xe ngựa Mai Như ở cuối hàng nên nàng không xuống theo. Nàng lắng nghe tiếng trò chuyện bên ngoài thì cảm thấy có một giọng nói rất quen tai. Mai Như thoáng ngẩn ngơ rồi vội vã vén mành.
Một bóng người cao gầy đứng bên ngoài.
Vóc dáng người kia rất quen nhưng thân hình lại hơi gầy. Ngay cả gương mặt cũng thế, chưa kể da mặt còn bị rám nắng nữa. Khi nói chuyện, môi người ngày nứt nẻ thấy rõ. Mai Như nhíu mày và chăm chú quan sát.
Nàng nhanh chóng đi từ ngỡ ngàng tới vui mừng, nam tử cao gầy đằng kia chẳng phải là ca ca sao?
Hóa ra người được Mạnh Chính phái đến đón tiếp sứ đoàn lần này là Mai Tương!
Hai người cách hơi xa nên Mai Như suýt nữa không nhận ra ông anh nhà mình.
Nàng bất chấp tất cả mà hấp tấp nhảy xuống xe, đồng thời cất cao giọng, “Ca ca.”
Mai Tương đang nói chuyện với mấy sứ thần, hắn cũng sửng sốt. Ngay lập tức, hắn quay đầu lại cùng đôi mắt tràn ngập sự hoài nghi. Hắn nhanh chân bước đến gần, Mai Như bèn vội vàng tiến lên. Giây phút hắn đứng trước mặt nàng, Mai Như càng chả dám nhận đây là ca ca mình. Mai Tương vốn là một cậu ấm ăn chơi với làn da trắng nõn, hiện giờ…nào còn dấu vết của hắn thuở xưa?
Mai Tương chần chừ gọi, “Tuần Tuần?”
Hắn vừa kích động vừa thấy khó tin, chỉ biết nhìn em gái từ đầu xuống chân. Mới cỡ một năm trôi qua mà sao Tuần Tuần chẳng những cao hơn lại còn xinh đẹp bội phần?!
Mai Như cao hứng tới mức mắt đỏ hoe, nàng kinh ngạc hỏi, “Sao hôm nay ca ca lại tới đây? Trùng hợp ghê!”
Mai Tương đáp, “Yến Vương điện hạ tính thời gian thấy sứ thần sắp đến nên phái ta cùng vài huynh đệ tới đây chờ và đón mọi người vào thành Trường An.” Hắn dừng nói để “ớ” một tiếng, mặt mũi hắn sa sầm. “Tại sao nhóc con nhà ngươi cũng có mặt?”
Mai Như kéo tay hắn, nàng cười, “Để lát kể ca ca nghe.”
Mai Tương giơ tay gõ đầu nàng, hắn mắng yêu, “Quỷ con!”
Đoàn người đi thêm một ngày mới đến thành Trường An. Sứ thần đều ở tại trạm dịch, Mai Như tất nhiên cũng ở cùng mọi người để tiện làm việc. Hai huynh muội tán gẫu một hồi thì Mai Tương phải về đại doanh. Hiện tại hắn đảm nhiệm chức bách phu trưởng tại doanh trại, quản lý một trăm người dưới trướng. Mai Như nghe vậy cũng mừng thay ca ca. Nói đến đây, nàng chợt ý thức được mình quên mất một chuyện bèn nôn nóng hỏi, “Ca ca có bị thương trong trận chiến này không?”
Mai Tương thản nhiên trả lời, “Không.”
“Ca ca không lừa ta chứ?” Mai Như nghiêng đầu.
Hắn xoa đầu nàng, “Ta lừa muội làm gì?”
Mai Như vui vẻ lấy ra bức tranh vẽ Nguyệt tỷ nhi. Mai Tương cầm tranh ngắm nghía, hắn rốt cuộc nở nụ cười. Hắn gật gù, “Giống ta thật.”
Mai Như kể chọn lọc mấy chuyện thú vị về Nguyệt tỷ nhi, Mai Tương yên lặng nghe. Hắn định hỏi vài việc nhưng dừng lại khi ngắm bức tranh của Nguyệt tỷ nhi, và lặng lẽ mím môi cười.
Mai Tương rời trạm dịch để về doanh trại, tay cầm theo tranh cuộn vẽ Nguyệt tỷ nhi. Lúc đi ngang lều chủ soái, hắn nhìn vào trong thì thấy Yến Vương điện hạ với Mạnh Chính đang chọn người hộ tống sứ thần đến Tây Khương. Mai Tương kiên nhẫn đứng ngoài đợi, hắn nóng vội chắp tay chào lúc Yến Vương điện hạ bước ra.
Phó Tranh hờ hững nhìn hắn, “Về rồi à?”
“Đa tạ điện hạ.” Mai Tương chắp tay cảm ơn.
“Sao lại cảm ơn bản vương?” Giọng điệu Phó Tranh thờ ơ như không hiểu nguyên do.
Mai Tương đáp, “Muội muội của ti chức đi cùng sứ đoàn, ti chức được gặp muội ấy nên tất nhiên phải cảm tạ điện hạ.”
Phó Tranh trầm mặc giây lát rồi nói, “Ừm.” Ánh mắt hắn lướt qua bức tranh trong tay Mai Tương. “Đây là gì?”
“Đây là chân dung con gái ti chức.” Mai Tương sung sướng mở bức tranh cuộn, hắn bổ sung, “Tranh do muội muội của ti chức vẽ.”
Phó Tranh dừng mắt trên bức tranh. Hắn chẳng nhìn kỹ khuôn mặt nhăn nhúm của đứa nhóc trắng trẻo múp míp, chỉ thầm đánh giá nét vẽ. Nam tử gật đầu rồi cất bước đi.
Mai Tương gọi giữ chân hắn, “Điện hạ!”
Phó Tranh ngừng bước, hắn hỏi, “Còn chuyện gì nữa?”
Mai Tương cầu khẩn, “Điện hạ, lần này muội muội của ti chức đi theo sứ đoàn nên ti chức không yên tâm. Ti chức xin được hộ tống sứ đoàn đến Tây Khương.”
Mấy lời trên khiến Phó Tranh hơi khựng lại, hắn lạnh nhạt đáp, “Bản vương và Mạnh Tổng binh đã sắp xếp việc hộ tống, ngươi có việc khác cần làm.”
Hắn nói vậy khiến Mai Tương đâu thể nài nỉ tiếp, đành phải chắp tay bảo, “Tuân lệnh.”
Oo———oOo———oΟ
Đêm nay, Thiểm Tây Bố chính sử[] mở tiệc chiêu đãi sứ thần và Yến Vương điện hạ. Mai Như dĩ nhiên không thể tham dự loại tiệc này. Thay vào đấy, nàng đến thỉnh an Mạnh Chính tại phủ tổng binh.
Mạnh Chính hỏi thăm tình hình nhà cửa rồi dặn dò, “Bây giờ khải hoàn về triều nên chúng ta không để lại nhiều người ở Tây Khương, dượng sẽ cắt cử hộ vệ cho con.”
Mai Như nắm sơ sơ tình trạng Tây Vực. Có lẽ sau khi Tây Khương bị đánh bại, những nước nhỏ từng chịu sự khống chế của họ bắt đầu rục rịch và chưa biết chừng đang lén tìm cơ hội quấy rối.
Nghĩ ngợi các vấn đề phiền não làm đêm nay Mai Như ngủ chẳng yên. Thế mà nhóm người Hồng Lư Tự ăn tiệc về còn ầm ĩ cả lên. Dù cách một cái sân thì vẫn nghe tiếng bọn họ tranh luận chuyện trên trời dưới biển. Người của Hồng Lư Tự giỏi nhất biện luận nên trận đấu võ mồm này kéo dài. Mai Như trằn trọc mãi, nàng không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào.
Hôm sau, mưa xuân rơi tí tách bên ngoài.
Hôm nay sứ đoàn vẫn nghỉ ngơi tại thành Trường An, ngoài ra còn phải thu xếp hành trình kế tiếp. Kế hoạch có thế nào chăng nữa thì cũng không liên quan tới Mai Như; nàng chả cần phí sức lo lắng, chỉ cần đến Tây Khương đối phó cô công chúa kia là được. Không bận bịu, cộng thêm tối qua mọi người ồn ào làm nàng đau đầu, nên giờ này Mai Như vẫn uể oải nằm trên giường. Nàng hơi lờ đờ, cứ thấy buồn ngủ miết.
Nàng nhắm mắt nghe tiếng mưa rơi lách tách trên mái hiên, cả tiếng mưa bụi xối lên cửa sổ nữa.
Đúng lúc ấy, bên ngoài bất chợt có người tới mời nàng. Người đó bảo Tĩnh Cầm, “Tôn đại nhân mời cô nương đến Tùng Yến Đường vì có việc cần bàn.”
Tôn đại nhân là chính sứ, mọi người đều phải nghe theo ông.
Tôn đại nhân đã cho mời thì đương nhiên là chuyện quan trọng.
Tĩnh Cầm vội đồng ý, nàng ấy vào phòng hầu hạ cô nương rửa mặt chải đầu.
Mai Như miễn cưỡng ngồi dậy. Thiếu nữ mặc áo ngủ màu ngọc với mái tóc đen nhánh xõa sau lưng, tạo nên hình ảnh biếng nhác ngày mưa.
Gặp người ngoài thì không thể ăn mặc xuề xòa. Tĩnh Cầm và Ý Thiền một người chải tóc, một người giúp nàng mặc quần áo, Mai Như được hai người chuẩn bị tươm tất. Nàng ngồi tại chỗ với đôi mắt díp cả lại, trong lòng nổi giận vì đêm qua Tôn đại nhân ồn nhất mà hôm nay còn chả cho người ta ngủ nướng!
Trang điểm xong xuôi, cơn mưa ngoài kia nặng hạt hơn nên Tĩnh Cầm bung dù. Cặp chủ tớ đi dọc hành lang để tới Tùng Yến Đường.
Có người đang nói chuyện trong Tùng Yến Đường, giọng hắn lạnh lẽo giống cơn mưa hôm nay. Mai Như nhận dù từ tay Tĩnh Cầm rồi đi tiếp một mình. Lúc đến gần, ánh mắt nàng đảo qua phía trong. Quả nhiên Tôn đại nhân với Úc đại nhân đều có mặt, ngồi ở ghế trên cùng lại là người nàng không gặp suốt mấy tháng – Phó Tranh!
Mai Như hơi nhíu mày, song nghĩ kỹ thì cũng phải thôi.
Hắn thắng trận, lại ở đây sẵn, hiển nhiên hắn có quyền hỏi việc đi sứ.
Cách làn mưa bụi mờ mịt, Mai Như đang định dời mắt thì người nọ bỗng nghiêng đầu nhìn về phía này.
Ánh mắt hai người giao nhau từ xa.
Chỉ mấy tháng không gặp mà hắn đã trút bỏ vẻ ngoài môi hồng răng trắng đầy phong nhã. Khuôn mặt hắn gầy và góc cạnh hơn, cặp mắt kia vô thức trở nên sắc bén thêm đôi phần. Hắn thế này trông lại giống Phó Tranh trước khi đăng cơ của kiếp trước, hai con mắt kia như muốn thọc xuyên trái tim người khác.
Mai Như hờ hững cúi đầu, nàng cụp dù lại và bước vào. Nha hoàn cầm dù rồi đưa khăn cho Mai Như. Nàng không nhận khăn, chỉ cúi chào mọi người và thi lễ với Phó Tranh.
Phó Tranh thu hồi ánh mắt, hắn cất tiếng, “Tam cô nương, mời ngồi.”
Mai Như nhân tiện ngồi xuống chiếc ghế cuối hàng.
Hôm nay bọn họ thảo luận kế hoạch sau khi đến Tây Khương; đây là chuyện trọng đại nên ban nãy Tôn đại nhân mới cho mời Mai Như. Mai Như ngồi im nghe với cái đầu cúi gằm. Tới hồi nghe Phó Tranh sẽ đồng hành cùng sứ đoàn thì nàng nhịn chẳng được mà cau mày.
Phó Tranh đang nghiêm túc bàn bạc, mắt hắn lướt qua chỗ nàng, Mai Như lập tức trưng ra bộ mặt vô cảm và ngồi ngay ngắn lại.
Lúc mọi người thương nghị xong, bên Tôn đại nhân cáo lui hết. Mai Như cũng tiến lên để cáo lui, ai dè Phó Tranh lại nói với mình nàng rằng, “Tam cô nương hãy dừng bước.”
Mai Như cụp mắt xuống, “Điện hạ cần bàn chuyện gì khác ạ?”
Phó Tranh nói, “Hồi nãy tam cô nương đến trễ nên bản vương cần dặn vài chuyện một lần nữa.” Giọng hắn đều đều, không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
Mai Như đúng là tới khá trễ, hắn nhắc nhở khiến nàng ngượng chả dám bỏ đi vì sợ lỡ mất chuyện quan trọng. Nàng đành bảo, “Làm phiền điện hạ rồi.”
Phó Tranh vẫn nhìn nàng, “Ngồi đi.”
Ngoại trừ hai bọn họ thì còn vài nha hoàn đứng hầu hạ bên cạnh. Mai Như không thể cố tình ngồi ghế xa nhất, vì vậy nàng lãnh đạm ngồi xuống chiếc ghế ngay dưới Phó Tranh.
Khoảng cách gần nhường này khiến Phó Tranh ngửi được hương thơm thoang thoảng. Mùi hương này lan rộng giữa cơn mưa bụi kéo dài tựa hương mai dập dờn, nó còn tỏa ra vị lành lạnh nữa.
Phó Tranh đưa mắt quan sát.
Mai Như ngồi hơi cúi đầu trên chiếc ghế phía dưới, mái tóc đen được buộc lỏng thành búi tóc mềm mại. Thời tiết Trường An lạnh gấp bội kinh thành, nhất là hôm nay trời còn đổ mưa. Nàng mặc áo gấm vàng kim xen lẫn đỏ, phối với váy lụa bát phúc[] màu trắng ngà. Nàng ngồi yên còn tà váy lại lay động theo gió tựa dòng nước dịu dàng. Cô nương đặt tay ở phía trước, cổ tay áo vô tình để lộ một đoạn cánh tay trắng ngần. Thiếu nữ đeo vòng tay phỉ thúy nên càng tôn nước da, vành tai trắng nõn thấp thoáng dưới lọn tóc đen cũng nổi bật.
Phó Tranh nặng nề dời mắt.